NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Phòng chủ Kỳ Dược Phòng là ai chứ? Độc dược mà ông ta tạo ra có một không hai, hơn nữa còn là cổ độc, vô cùng phức tạp.   

Số bột độc mà ông ta vừa tung ra nếu như muốn so sánh thì thậm chí có thế nói chính là Hạc Đỉnh Hồng của thời cổ đại. Trúng phải loại độc này, trừ khi là anh đang nằm ngay trên bàn phẫu thuật, sau đó mời tới những bác sĩ hàng đầu tiến hành cấp cứu, nếu không coi như hết cách.   

Vậy mà…thần y Lâm lại có thể giải được độc của ông ta chỉ trong khoảng 10 giây.   

Hơn nữa còn dễ như bỡn. Người của Kỳ Dược Phòng trố mắt. Phòng chủ tái mặt, khó mà giữ được vẻ bình tĩnh.   

“Cậu đã giải độc như thế nào vậy?”, ông ta đanh giọng.   

“Phòng chủ Diêu, chúng ta đều là người trưởng thành cả. Câu hỏi trẻ con như vậy mà ông cũng hỏi được sao? Ông sẽ nói cho đối thủ của ông cách để phối hợp các loại thuốc chắc?”, Lâm Chính điềm đạm lên tiếng.   

Phòng chủ khựng người, ánh mắt đanh lại. Ông ta thầm hừ giọng: “Xem ra tôi đã đánh giá thấp cậu rồi. Thần y Lâm, quả nhiên cậu có bản lĩnh”.   

“Không phải tôi có bản lĩnh mà là độc dược của ông hạ đẳng quá”, Lâm Chính lắc đầu.   

“Láo. Đừng có nói láo sớm như vậy”.   

Phòng chủ nội giận, đạp hai chân xuống, tung chưởng khiến một nắm những vật tròn tròn bay về phía Lâm Chính.   

Những viên thuốc này bay dày đặc cả không gian, nhưng phạm vi không lớn nên theo lý mà nói Lâm Chính mà phản ứng tốt là có thể né được. Chỉ có điều…anh vẫn đứng nguyên tại chỗ, không hề có ý định né tránh, để cho số hạt kia rơi trúng vào người mình.   

Bụp!  

Những hạt này tiếp xúc vào da Lâm Chính lập tức hóa thành chất dịch ngấm vào quần áo của anh.   

Cơ thể Lâm Chính lập tức xuất hiện những nốt màu vàng. Phòng chủ không có ý định dừng lại, tiếp tục ra tay.   

Vụt vụt…  

Một nắm thuốc lại được ném ra. Không còn nghi ngờ gì nữa, đám thuốc này đập vào người Lâm Chính lập tức vỡ ra, phát ra khói màu vàng và bị Lâm Chính hít vào cơ thể.   

Nhìn thấy cảnh tượng đó, tất cả đều bàng hoàng. Tại sao thần y Lâm lại không né tránh mà ngược lại cứ đứng im một chỗ như vậy chứ?  

“Anh ta đang làm gì vậy?”  

“Lẽ nào anh ta là kẻ ngốc sao?”  

“Không phải là từ bỏ rồi đấy chứ?”  

“Có vẻ không giống. Nếu là từ bỏ thì sao lại có thể giải được cả độc dược của phòng chủ chứ?”  

Người của Kỳ Dược Phòng xì xầm, để lộ vẻ lo lắng.   

“E rằng…chỉ có một lý do có thể giải thích mà thôi…”, lúc này một học sinh của Kỳ Dược Phong lắp bắp nói. Dứt lời, giảng sư Đường ở bênh cạnh lập tức quát: “Viên Hoa! Ngậm miệng lại!”  

Học sinh tên Viên Hoa run bắn người, cúi đầu im bặt. Rất nhiều học sinh mặt cắt không ra máu. Ý của Viên Hoa là gì, ai cũng hiểu cả. Đối phương có thể giải được độc của phòng chủ thì có nghĩa là anh không sợ phòng chủ. Đến cả độc dược phòng chủ tung ra mà anh ta còn không buồn né thì ai cũng hiểu.   

Có lẽ…thần y  Lâm đã không còn coi phòng chủ là gì nữa rồi.   

Rất nhiều người nín thở. Họ nhìn chăm chăm Lâm Chính. Anh cũng chờ đợi độc tố phát tác dụng. Số độc trong tay của phòng chủ không còn nhiều nữa.   

Thời gian chuẩn bị quá ngắn nên không thể nào luyện được nhiều, hơn nữa dược liệu cũng có hạn. Vì có ai ngờ phòng chủ đã dùng bảy, tám loại độc tố rồi mà vẫn không thể nào hạ gục được thần y Lâm.   

Có lẽ cả phòng chủ cũng không ngờ tới. Hai đợt độc tố được tung ra, phòng chủ khựng người. Ông ta nhìn chăm chăm Lâm Chính, đợi độc tố phát tác dụng bằng vẻ lo lắng.   

Thực ra ông ta cũng nhận ra có điều gì đó không ổn. Đối phương căn bản không có ý né tránh. Ông ta tin không phải là đối phương ngốc mà là…đối phương tự tin.   

“Không thể nào! Tuyệt đối không thể! Cậu ta không thể nào phớt lờ độc dược của mình như vậy được”, phòng chủ đanh mắt, miệng lầm bầm.   

Nhưng ngay sau đó…toàn bộ những hiện tượng về độc tố trên người Lâm Chính đều biến mất!  

Lớp da lấm chấm những nốt vàng của anh cũng trở lại bình thường, đôi mắt anh tối sầm. Một lúc sau, mọi thứ trở lại bình thường. Nếu không phải trên áo vẫn còn những vết loang lổ thì có lẽ không ai dám tin là anh từng bị trúng độc.   

Phòng chủ Kỳ Dược Phòng vội lùi lại vài bước. Cơ thể ông ta loạng choạng, ngã phịch xuống đất. Mặt thất kinh.    

Còn những người ở xung quanh đã hóa đá từ lâu rồi. Con ngươi của đám đông như muốn lòi ra ngoài. Họ há hốc miệng.   

“Rốt cuộc…là chuyện gì vậy…?”, phòng chủ của Kỳ Dược Phòng nhìn Lâm Chính như người mất hồn.   

“Ông muốn biết đáp án không?”, Lâm Chính gật đầu: “Thôi được, để tôi nói cho ông biết nhé”.   

Nói xong, anh há miệng lấy ra một viên đan dược. Viên đan dược này trước đó Lâm Chính đã ngậm vào miệng.   

Lúc này nó đã biến thành màu đen kịt như một cục than, hoàn toàn khác với màu sắc lúc đầu. Mọi người nhìn chăm chăm viên đan dược. Phòng chủ cũng không ngoại lệ.   

“Cái này…dùng để giải độc cho cậu sao?”  

“Đúng vậy, chính là cái này. Bất cứ độc tố nào mà gặp phải nói thì cũng đều vô tác dụng. Chỉ cần có nó thì độc tố của ông chẳng thể nào uy hiếp được tôi”, Lâm Chính bình tĩnh nói.   

“Đây…đây là gì vậy? Là đan dược do cậu luyện chế sao?”  

“Đương nhiên là do tôi luyện chế rồi. Hơn nữa còn được luyện ra từ dược liệu của Kỳ Dược Phòng đấy”, Lâm Chính bóp nhẹ, viên thuốc vỡ ra, bên trong là những thứ mà mọi người đều có thể nhận ra được thành phần.   

Phòng chủ im bặt.   

“Viên đan dược này thực ra chẳng phải là thuốc giải độc gì, nó chỉ là một viên thuốc thông thường thôi. Nhưng đặc tính của nó đó là có thể trung hòa được dược tính của Diệp Diêm Hoa. Toàn bộ độc dược của ông đều được luyện từ Diệp Diêm Hoa, nếu Diệp Diêm Hoa không còn thì độc dược của ông cũng hết độc tính. Vì vậy chỉ cần tôi ngậm viên thuốc tránh độc này là xong. Tôi đã nói rồi, dược thuật của ông chỉ đến vậy mà thôi”, Lâm Chính thản nhiên lên tiếng.   

“Cậu…”  

Phòng chủ Kỳ Dược PHòng mặt tái mét, chỉ thẳng tay vào Lâm Chính nhưng không nói nên lời. Ông ta nào ngờ, Lâm Chính lại có thể nhìn thấu dược thuật của ông ta, thậm chí trong thời gian ngắn còn có thể nghĩ ra cách đối phó.   

“Giờ thì xem độc dược của tôi nhé”.   

Lâm Chính xòe tay ra. Đó là một viên thuốc. Nhưng một giây sau anh bóp nát viên thuốc thành bột rồi lại xòe tay ra. Bột cuốn theo gió bay về phía phòng chủ.   

“Không!”  

Phòng chủ vội vàng bỏ chạy. Thế nhưng con gió nhẹ để khiến lớp bột phủ khắp lên người ông ta.   

Phòng chủ khựng bước, cả người mềm nhũn ngã ra đất.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi