7 giờ tối, Lâm Chính xuống khỏi xe của Vu Hưng Văn, một mình đi lên tầng hai của khách sạn.
Vu Hưng Văn không cùng phòng bao với Lâm Chính, tuy ông ta hết lời mời anh đến dự tiệc ở phòng bao của ông ta, nhưng vẫn bị từ chối.
Khách sạn Tinh Mỹ không phải là khách sạn tốt nhất Giang Thành, nhưng phục vụ ở đây thì đỉnh chóp.
Đến phòng bao ở tầng hai, vừa đẩy cửa đã nhìn thấy không ít người đang ngồi quanh một chiếc bàn tròn.
Ngoài bốn người cùng ký túc xá với Tô Dư, thì còn bốn người đàn ông trung niên.
Bốn người này đang hút thuốc, vừa cười vừa nói, trong phòng bao khói bay mù mịt.
Trợ lý đứng ở bên cạnh, nhìn giống như vệ sĩ.
Nhìn thấy Lâm Chính bước vào, tất cả mọi người đều quay sang nhìn anh.
“Cứ nói nhân viên phục vụ của khách sạn Tinh Mỹ là chuyên nghiệp nhất, sao đồng phục còn không mặc vậy?”, một người đàn ông hói đầu nhíu mày nhìn Lâm Chính.
Ông ta vừa dứt lời, Tô Dư ở đối diện tỏ vẻ ngượng ngùng đứng lên.
“Chủ nhiệm Hiếu, đây không phải là nhân viên phục vụ, mà là em rể tôi…”
“Em rể cô?”, người đàn ông hói đầu tên là chủ nhiệm Hiếu kia nhíu chặt mày: “Tiểu Dư, cô làm cái gì vậy? Chúng tôi mời cô ăn bữa cơm, sao cô đưa cả em rể đến vậy? Cô có ý gì?”.
“Chắc không phải là cô không tin chúng tôi đấy chứ?”.
“Cho dù cô không tin chúng tôi thì cũng nên tin đạo diễn Đổng chứ, đúng không?”, một người đàn ông bụng phệ ở bên cạnh mỉm cười nói.
Tô Dư thất kinh, vội vàng đứng dậy, xua tay nói: “Không không không, giám đốc Giản, chủ nhiệm Hiếu, tôi không có ý đó! Em rể tôi… chỉ là… chỉ là… chỉ là nghe nói đạo diễn Đổng đang ở đây, nên muốn đến mở mang tầm mắt… Đúng, mở mang tầm mắt…”
“Ồ?”, người đàn ông đội mũ lưỡi trai, đeo kính, ngồi ở giữa đưa mắt nhìn Lâm Chính, nhếch môi cười khẩy: “Cũng biết tận dụng cơ hội đấy, người như vậy tôi thấy nhiều rồi”.
“Nếu đạo diễn Đổng không thích anh ta thì bảo anh ta ra ngoài vậy”, Chu Viên Viên đứng dậy, cười nói.
“Không cần đâu, nể mặt Tiểu Dư, bảo cậu ta lại đây đi, ngồi đi chàng trai”, đạo diễn Đổng giơ tay lên vẫy.
Lâm Chính nhíu mày, nhưng nghĩ đến việc Tô Dư đang ở đây, anh liền nhẫn nhịn, rồi ngồi xuống.
“Đã đến đông đủ rồi chứ? Nào nào nào, phục vụ, lên món lên rượu đi! Hôm nay chúng ta phải uống với đạo diễn Đổng mấy ly mới được!”, người đàn ông trung niên bụng phệ kia cười nói.
“Đúng đúng đúng, hiếm khi đạo diễn Đổng đến Giang Thành chúng ta, phải tiếp đãi tử tế. Tiểu Dư, Tiểu Viên, đạo diễn Đổng gọi các cô qua đây, chắc các cô cũng hiểu ý của ông ấy chứ? Không được sơ suất đâu đấy, phải biết nắm bắt cơ hội, đạo diễn Đổng coi trọng các cô lắm đấy”, một người đàn ông mặt mũi phương phi cũng đứng lên cười nói, lời nói chứa đầy hàm ý.
Nhân viên phục vụ nhanh chóng bê đồ ăn và rượu lên, đầy ắp một bàn, vừa thơm vừa ngon.
Nhưng chưa ai động đũa, bởi vì chủ nhiệm Hiếu kia đã mở một chai rượu Tây, đang rót đầy từng chén.
Tuy chưa uống thử nhưng ngửi mùi rượu đã biết nồng độ cồn không thấp.
Bốn cô gái nào biết uống rượu? Càng đừng nói tới loại rượu này.
“Ừm… đạo diễn Đổng, chúng tôi không biết uống rượu, rót nước ngọt cho chúng tôi là được…”, Tào Tiểu Kiều nặn ra nụ cười, dè dặt nói.
Nào ngờ cô ta vừa dứt lời, đạo diễn Đổng lập tức sa sầm mặt.
“Không biết uống rượu sao được? Tiểu Kiều, các cô muốn vào giới này thì phải học cách giao tiếp, uống rượu chỉ là bước đầu tiên, sau này tôi nâng đỡ các cô nổi tiếng, các cô tham gia những sự kiện như thế này, lẽ nào cầm ly nước ngọt đi bắt chuyện với người ta sao?”.
Tào Tiểu Kiều lập tức cứng họng.
“Nhưng… tôi sợ chúng tôi uống một ngụm đã say mất rồi…”, Tô Dư cũng có chút muốn khóc mà không có nước mắt.
“Say thì có gì mà sợ? Chúng tôi sẽ đưa các cô về, đạo diễn Đổng ở đây cô còn lo lắng gì chứ?”, người đàn ông bụng phệ cười nói.
“Phải đấy, lẽ nào các cô không yên tâm về đạo diễn Đổng? Hay là… các cô không muốn nể mặt ông ấy?”, chủ nhiệm Hiếu cau mày hỏi.
Câu này đã chặn họng mấy cô gái hoàn toàn.
Bọn họ thầm đưa mắt nhìn nhau, do dự không quyết.
Nhưng cuối cùng, Chu Viên Viên cũng ra mặt, đập bàn nói: “Được, nếu đạo diễn Đổng đã muốn uống, thì hôm nay tôi nhất định sẽ uống cùng! Uống thì uống! Ai sợ ai chứ?”.
“Tốt!”.
“Phụ nữ nhưng không kém gì đấng nam nhi!”.
Người đàn ông bụng phệ và người đàn ông mặt mũi phương phi lập tức giơ ngón tay cái, vỗ tay hò hét.
Chủ nhiệm Hiếu nhếch môi, rót đầy cho Chu Viên Viên.
Thấy Chu Viên Viên nói vậy, ba cô gái còn lại đều tỏ vẻ mất tự nhiên.
Bọn họ chỉ ngửi mùi rượu đã muốn nôn ói, nếu uống một ly thì chắc là sẽ lập tức nhũn người nằm bẹp một chỗ mất…
Tô Dư đang suy nghĩ xem từ chối kiểu gì.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng lên tiếng.
“Tiểu Dư, cô cứ uống đi, không sao đâu, nếu say thật thì tôi đưa cô về”.
Anh vừa dứt lời, chủ nhiệm Hiếu đang rót rượu cho Thái Yến liền khựng lại.
“Này chàng trai, chuyện này liên quan gì đến cậu?”, người đàn ông bụng phệ hừ một tiếng.
“Đạo diễn Đổng đang ở đây, cậu có gì mà phải lo chứ? Cậu lo ăn uống đi, ăn xong uống xong cần đi đâu thì cứ đi, mấy cô gái này không cần cậu lo”, chủ nhiệm Hiếu trầm giọng nói.
“Nhưng đó là chị tôi, sao tôi có thể không lo được chứ? Nếu bọn họ uống say bét nhè, thì chẳng phải để một số người thừa nước đục thả câu sao?”, Lâm Chính lắc đầu đáp.
“Thằng chó chết, mày nói cái gì hả?”, chủ nhiệm Hiếu nổi điên, đập bàn một cái, rồi chỉ tay vào mặt Lâm Chính chửi bới.
“Ý cậu là chúng tôi có ý định chuốc say mấy người Tiểu Dư, sau đó ra tay với bọn họ?”, người đàn ông bụng phệ trầm mặt xuống, lạnh lùng hỏi.
“Tôi có nói các ông đâu, tôi chỉ nói là có người, mà hành vi của tôi cũng chỉ là đề phòng, lẽ nào tôi đã làm gì sai sao?”, Lâm Chính nhún vai đáp.
“Cậu…”, người đàn ông bụng phệ kia tức đến nỗi đỏ bừng mặt.
“Lâm Chính, anh câm miệng đi, ở đây đến lượt anh lên tiếng sao?”, Chu Viên Viên không nhịn nổi nữa, trừng mắt quát Lâm Chính.
“Phải đấy Lâm Chính, trước kia chẳng phải chúng ta đã nói rồi sao? Anh có thể đến, nhưng tốt nhất đừng nói gì, mấy người đạo diễn Đổng đều là người tốt, sao anh có thể nói như vậy chứ?”, Thái Yến cũng có chút bực mình.
“Đạo diễn Đổng, mấy vị lãnh đạo, rất xin lỗi, em rể tôi lỡ miệng nói nhầm mấy câu, tôi mời các ông một ly, coi như xin lỗi”, Tô Dư đứng dậy, giơ ly rượu lên, nặn ra một nụ cười.
“Haizz, vẫn là Tiểu Dư thấu tình đạt lý”, người đàn ông bụng phệ sáng mắt lên, lập tức cười nói.
“Nào nào nào, mọi người uống đi”, chủ nhiệm Hiếu cũng nâng ly lên.
Ai nấy đều đứng dậy, định uống một ly.
Nhưng đúng lúc này, đạo diễn Đổng vẫn luôn im lặng bỗng lên tiếng.
“Khoan đã!”.
Tô Dư đang định bịt mũi uống ly rượu này liền khựng lại, nhìn ông ta với ánh mắt kỳ quái: “Sao thế đạo diễn Đổng?”.
Ông ta lạnh lùng nói: “Mời chúng tôi một ly thì có ích gì? Nếu cô muốn uống thì phải uống liền ba ly cho tôi!”.
Tô Dư nghe thấy thế thì trợn mắt há hốc miệng.