NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Nghe được lời này, tất cả mọi người im lặng trong chốc lát, sau đó bùng nổ tiếng cười vang dội. 

“Ha ha ha ha ha…”. 

“Ra mắt? Nữ chính? Cậu là đạo diễn sao?”. 

“Cười chết tôi rồi!”. 

Bọn họ ôm bụng cười. 

Đạo diễn Đổng cười híp mắt, nhìn chằm chằm Lâm Chính: “Cậu là ai?”. 

“Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi là người nhà của Tô Dư, Lâm Chính”. 

“Lâm Chính? Cậu làm nghề gì?”, đạo diễn Đổng lại hỏi. 

Ở trước mặt ông ta nói mấy lời này không phải là múa rìu qua mắt thợ, múa đao trước mặt Quan Công hay sao? 

Nhưng lúc đó, chủ nhiệm Hiếu đột nhiên ý thức được điều gì, vỗ đùi, hô lên. 

“Tôi nhớ ra cậu rồi, cậu là tên ăn bám Lâm Chính đó đúng không?”. 

Dứt lời, gương mặt Tô Dư trắng bệch. 

Chu Viên Viên và Thái Yến cũng nghĩ tới gì đó, bừng tỉnh. 

“Ồ, tôi cũng nhớ ra rồi, hình như anh ta là cái người vô công rỗi nghề đấy phải không? Sau khi kết hôn với chị Tô Nhu thì luôn ăn của chị ấy, dùng của chị ấy, là một kẻ vô dụng thực thụ đúng không?”, Chu Viên Viên giương khóe miệng, không hề khách sáo mà lớn tiếng nói. 

“Chẳng trách cậu không giới thiệu anh ta được, hóa ra là vậy”, Thái Yến cũng cười thành tiếng. 

“Viên Viên, Tiểu Yến, đủ rồi”, Tào Tiểu Kiều vội hét lên. 

Tô Dư vô cùng quẫn bách. 

“Tôi cứ tưởng là nhân vật lớn nào đó, hóa ra là một kẻ vô dụng ăn bám phụ nữ chỉ biết khoác lác”, đạo diễn Đổng lắc đầu cười: “Kẻ vô dụng như cậu tôi thấy nhiều rồi, cả ngày không biết tiến thủ, chỉ biết trách trời trách người, khoe mẽ này kia. Loại người như cậu định sẵn sẽ là ruồi nhặng dưới đáy xã hội, tôi không nên để cậu vào cánh cửa này”. 

“Nói đúng!”. 

“Tên ngốc này không cảm ơn đạo diễn Đổng thì thôi, còn nói ra những lời như vậy, đúng là không biết điều!”. 

Những người khác cũng phụ họa. 

Lâm Chính trở thành mục tiêu công kích của mọi người. 

“Đạo diễn Đổng, ông đừng giận, Lâm Chính cũng chỉ nhất thời tức giận mà nói vậy”, Tô Dư vội cười trừ, sau đó âm thầm nháy mắt với Lâm Chính, khẽ giọng nói: “Lâm Chính, cậu đừng thêm loạn cho tôi có được không? Cậu… Cậu thật sự muốn hủy tiền đồ của tôi sao?”. 

“Tiểu Dư, chẳng lẽ cô không hiểu lời tôi vừa nói sao? Uống rượu xong đến phòng ông ta bàn chi tiết phim điện ảnh, ông ta có ý gì? Uống rượu ở đây chỉ là cái cớ, nói trắng ra, đám đàn ông này chỉ muốn chơi các cô”, Lâm Chính nói thẳng mọi chuyện. 

Câu nói này của anh có thể nói là xé tấm màn che cuối cùng của bọn họ xuống. 

Đám người Tào Tiểu Kiều vô cùng xấu hổ. 

Chủ nhiệm Hiếu nhíu mày. 

Còn đạo diễn Đổng thì không có phản ứng gì. 

Có lẽ ông ta đã trải qua nhiều chuyện tương tự. 

Nhưng lúc này, một tiếng cười nhạt vang lên. 

“Cho dù chúng tôi thật sự phải lên giường với bọn họ thì liên quan gì với tên vô dụng nhà anh?”, Chu Viên Viên lên tiếng, cô ta liếc nhìn Lâm Chính, khinh thường nói: “Mấy chuyện ở giới giải trí ai mà không biết? Trên đời này vốn không có bữa ăn nào miễn phí. Vì sao đạo diễn Đổng lại tìm đến chúng tôi, trong lòng chúng tôi không rõ hay sao? Lên giường thì sao? Đạo diễn Đổng cũng bỏ công sức, chúng tôi thì xứng đáng được ăn bữa cơm miễn phí sao? Chuyện giữa hai bên cùng tình nguyện, vì sao phải chống đối chứ?”. 

Lâm Chính hết sức ngạc nhiên. 

Nhưng chốc lát sau lại trầm mặc. 

“Vẫn là Tiểu Viên hiểu chuyện”. 

“Đúng vậy, tôi đã nói Tiểu Viên là người thông minh nhất trong mấy cô gái này mà”. 

“Tôi thấy Tiểu Viên có thể cân nhắc vào vai nữ chính”. 

Vài người ngôi sao nổi tiếng tán thưởng. 

Đạo diễn Đổng cũng liên tục gật gù, càng nhìn càng thấy thích, chỉ là Chu Viên Viên không xinh đẹp bằng Tô Dư, hôm nay mục đích ông ta đến đây vẫn là vì Tô Dư. 

Thật ra đứng ở góc độ nào để nhìn, Chu Viên Viên cũng không tệ. 

Chuyện ở giới giải trí đã không còn là bí mật gì nữa, hai bên tình nguyện, cô tình nguyện lên giường thì sẽ có tài nguyên, cô không thích thì rời đi, không ai cưỡng ép ai, cô không muốn thì có đầy người muốn. 

Lâm Chính cũng không phản bác. 

Tô Dư lại hít sâu một hơi, đặt ly rượu xuống. 

“Ồ?”, đạo diễn Đổng sa sầm mặt. 

“Đạo diễn Đổng, hay là… lần sau chúng ta uống đi. Hôm nay tôi… tôi không thoải mái lắm…”, Tô Dư do dự một lúc rồi khẽ giọng nói. 

“Tiểu Dư!”. 

“Cô…”. 

“Tiểu Dư, cô phải nghĩ kỹ, có một vài chuyện một khi đưa ra quyết định rồi thì hối hận cũng không kịp”, đạo diễn Đổng lạnh lùng nói. 

Tô Dư hít sâu một hơi, khẽ giọng nói: “Xin lỗi đạo diễn Đổng, hôm nay tôi thật sự không thoải mái. Lâm Chính, chúng ta quay về đi…”. 

“Được”, Lâm Chính gật đầu. 

“Chuyện này…”, chủ nhiệm Hiếu sốt ruột, lập tức ngăn Tô Dư lại: “Tiểu Dư, cô điên rồi à? Cô muốn hủy hoại tiền đồ của mình hay sao?”. 

“Chủ nhiệm Hiếu, rất xin lỗi”, Tô Dư nói đầy áy náy. 

Chủ nhiệm Hiếu cắn răng, nhìn chằm chằm Lâm Chính: “Đồ vô dụng, một mình cậu vô dụng là đủ rồi, cậu còn muốn kéo theo Tiểu Dư giống như cậu?”. 

“Các người có tâm tư gì, người sáng suốt đều biết rõ. Huống hồ cô ấy muốn ra mắt chưa chắc phải phụ thuộc và các người, tôi sẽ giúp cô ấy nhận được phim”, Lâm Chính bình tĩnh nói. 

“Dựa vào cậu? Ha ha ha, đừng chọc người ta cười nữa!”. 

“Tôi sợ cậu quay video ngắn còn không biết ấy chứ”. 

“Ha ha ha ha…”. 

Trong phòng vang lên tiếng cười ầm ĩ. 

Nhưng Lâm Chính không quan tâm. 

Tô Dư nắm lấy tay Lâm Chính, đi ra khỏi phòng. 

“Tiểu Dư, đợi đã!”. 

Tào Tiểu Kiều cũng vội vàng xách túi xách trên bàn lên, đuổi theo. 

“Kiều Kiều, cậu đi đâu vậy?”. 

Thái Yến vội hét lên. 

Nhưng vô dụng, ba người đã ra khỏi cửa. 

“Tiểu Yến, đừng quan tâm  đến bọn họ, bọn họ muốn đi thì đi. Nào nào, đạo diễn Đổng, tôi mời ông một ly!”, Chu Viên Viên tươi cười, nụ cười của cô ta càng tươi hơn trước. 

Thật ra cô ta chỉ mong Tô Dư rời đi, vì như vậy, đạo diễn Đổng sẽ đặt hết sự chú ý lên cô ta. 

Nhưng khi cô ta nâng ly rượu lên, đạo diễn Đổng lại tát cô ta một cái. 

“Á!”. 

Chu Viên Viên hét lên, rượu trong ly văng ra. Cô ta ôm mặt, không tin nổi nhìn đạo diễn Đổng. 

“Một đám đê tiện! Cầm chai lên uống! Uống xong thì nữ chính sẽ là của cô!”, đạo diễn Đổng tức giận, cầm chai rượu ném tới trước mặt Chu Viên Viên. 

Thái Yến sợ hãi run bần bật. 

Trong chai rượu này ít nhất vẫn còn nửa chai, nếu uống hết thì không phải sẽ sốc ngay tại chỗ hay sao? 

Nhưng Chu Viên Viên không quan tâm được nhiều như vậy, nhìn chằm chằm chai rượu, cắn răng, cầm chai đưa lên miệng nốc. 

“Ha ha ha…”. 

Bọn họ phát ra tiếng cười đầy mờ ám. 

Nhưng vẻ mặt âm trầm phẫn nộ của đạo diễn Đổng vẫn không vì thế mà tốt lên, ông ta ngoắc ngón tay với Thái Yến. 

Thái Yến run rẩy, vẫn cẩn thận đi tới. 

“Quỳ xuống!”. 

Đạo diễn Đổng lạnh lùng nói, sau đó kéo khóa quần. 

Thái Yến sợ hãi tái mặt. 

Cô ta đã hiểu đạo diễn Đổng muốn cô ta làm gì. 

“Đạo diễn Đổng, đừng…”, Thái Yến sắp khóc thành tiếng. 

“Cô không muốn làm ngôi sao lớn nữa à?”, đạo diễn Đổng nheo mắt lại, hỏi. 

“Nhưng…”. 

“Nhanh lên!”. 

Đạo diễn Đổng quát. 

Thái Yến muốn khóc, tay chân luống cuống. 

Đúng lúc đó… 

Cốc cốc cốc… 

Tiếng gõ cửa vang lên. 

Đạo diễn Đổng sửng sốt, lập tức kéo khóa quần lên. 

“Thằng nào không biết điều thế hả?”. 

“Đạo diễn Đổng yên tâm, tôi sẽ đi xử lý ngay, mẹ nó”. 

Chủ nhiệm Hiếu sầm mặt, tức giận chạy tới cửa. 

Khi cửa vừa mở ra, chủ nhiệm Hiếu sững người. 

“Vu tổng? Sao ông lại đến đây?”. 

“Ai đấy?”, đạo diễn Đổng hỏi. 

“Đạo diễn Đổng, là Vu tổng!”, chủ nhiệm Hiếu cực kỳ kích động nói. 

“Vu tổng? Vu Hưng Văn?”, đạo diễn Đổng giật mình, vội vàng đứng dậy. 

Vu Hưng Văn là người đầu tư chủ yếu cho phim điện ảnh gần đây của ông ta, không ngờ lại gặp được ở đây. 

“Ồ? Đạo diễn Đổng? Chủ nhiệm Hiếu? Các ông ở đây à? Trùng hợp quá!”, Vu Hưng Văn cũng rất bất ngờ. 

“Vu tổng đến rồi à? Nào nào, mời ngồi mời ngồi, hôm nay chúng ta phải uống với nhau một chầu thật đã”, người đàn ông bụng phệ vội đứng dậy, cười nói. 

Đạo diễn Đổng cũng vội vàng tiến lên. 

“Không vội không vội, hôm nay đã gặp mặt chắc chắn phải uống vài ly, nhưng tôi phải uống với cậu Lâm xong rồi mới nói. Cậu Lâm, tôi đến mời rượu cậu đây!”, Vu Hưng Văn cười khà khà nói, sau đó nâng ly rượu đi tới. 

Nhưng vào phòng nhìn quanh một vòng lại không thấy bóng dáng Lâm Chính đâu, ông ta hoang mang không thôi: “Ơ? Cậu Lâm đâu?”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi