Rầm!
Cửa phòng bị Tô Thái canh ở bên ngoài tông mở.
Tô Thái luôn đứng ở ngoài cửa khuyên nhủ, nhưng không nhận được câu trả lời của Tô Dư. Khi nghe thấy tiếng động kỳ lạ vang lên từ trong phòng, Tô Thái bèn tông cửa vào.
Vừa vào phòng của Tô Dư thì thấy Tô Dư đã ngồi bên song cửa sổ, hai chân lơ lửng ở bên ngoài, đầu tóc rối bời, nước mắt giàn giụa.
Tô Thái kinh hãi, lập tức lao ra, muốn kéo Tô Dư lại.
Nhưng lúc đó, Tô Dư lại hét lên: “Bố, đừng qua đây!”,
Tô Thái thấy hai tay cô ta đã bám vào song cửa, ông ta vô cùng kinh hãi, vội vàng dừng bước, mắt đỏ lên, nói: “Tiểu Dư, con đừng làm bậy, có chuyện gì cả nhà chúng ta ngồi xuống cùng nhau bàn bạc, con đừng kích động!”.
“Bố, đừng nói nữa, con đã viết xong di thư. Con rất mệt mỏi, con thật sự rất mệt mỏi, con không chống chọi được nữa rồi…”, Tô Dư đau khổ nói, nước mắt không ngừng rơi xuống từ gương mặt trắng nõn của cô ta.
Ở bên ngoài, cô ta có thể rất kiên cường, luôn luôn kiên cường.
Dù xảy ra chuyện gì, cô ta cũng có thể gắng gượng.
Dù có khó khăn trắc trở nhiều thế nào, cô ta cũng có thể vượt qua.
Nhưng… bây giờ nơi xuất hiện vấn đề không phải ở bên ngoài! Mà là trong gia đình…
Gia đình vốn được cô ta gọi là cảng tránh gió này cũng đã sụp đổ.
Tình thần cô ta hoàn toàn suy sụp, cả cuộc đời không nhìn thấy hi vọng gì nữa.
Có lẽ cái chết đối với cô ta mà nói là một sự giải thoát.
“Tô Dư, chị làm gì vậy?”.
“Con gái! Con đừng làm bậy, mẹ biết sai rồi!”.
Lưu Mãn San, Tô Nhu và những người khác chạy vào. Lưu Mãn San quỳ xuống đất, kêu gào khóc lóc.
“Tô Dư, chị bình tĩnh lại đi, mau xuống đây, có chuyện gì chúng ta từ từ nói!”, Tô Nhu sốt ruột lên tiếng.
Lần này ngay cả Lâm Chính cũng đứng không yên, vội hét lên: “Tô Dư, xuống đây trước đã, tôi bảo đảm phim mới có thể tiếp tục để cô đóng”.
“Lâm Chính…”.
Tô Dư nhìn sang Lâm Chính đã đi vào, mắt lại đỏ lên, nước mắt giống như ngọc trai đứt dây, rơi xuống không ngừng.
“Tô Dư, bình tĩnh lại đi. Dù xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng có thể giải quyết, nghe lời đi, mau xuống đây!”, Lâm Chính khuyên nhủ.
“Nhưng… nhiều tiền như vậy, nhà chúng tôi trả sao cho hết?”, Tô Dư khóc lóc.
“Đợi cô quay phim với đạo diễn Tống, trở thành ngôi sao lớn, số tiền này còn là vấn đề sao? Cô nghĩ thoáng một chút, cô còn trẻ, đừng xốc nổi như vậy. Cô xuống đây trước đi, tôi sẽ nói đạo diễn Tống kí tiếp hợp đồng với cô!”, Lâm Chính nói.
“Nhưng… tôi không muốn quay nữa”, Tô Dư đau khổ nói: “Rõ ràng tôi đã nói với mẹ tôi, đạo diễn Tống là anh giới thiệu cho tôi làm quen, nhưng bà ấy cứ không tin, còn nói những lời như vậy với anh. Bà ấy đối xử với anh như thế, anh lại không có chút oán hận bà ấy, không trả thù bà ấy, thậm chí vẫn đối tốt với tôi như trước kia. Anh có biết trong lòng tôi nghĩ thế nào không? Tôi đã tự nhủ, tôi sẽ không quay phim nữa, tôi cũng không muốn làm ngôi sao gì nữa…”.
Tô Dư thốt lên lời nói từ đáy lòng.
Nhưng cô ta lại không biết cô ta luôn nhìn lầm Lâm Chính.
Không phải Lâm Chính khoan dung độ lượng, mà chỉ là cách trả thù của anh mãi mãi sẽ không trực tiếp như vậy…
“Con gái à, là lỗi của mẹ, mẹ thật sự biết lỗi rồi! Con mau xuống đây đi, nếu con thật sự nhảy xuống, chắc mẹ cũng sẽ nhảy theo con mất!”, Lưu Mãn San khóc đứt ruột đứt gan.
Tô Nhu không lên tiếng, mà lặng lẽ cầm điện thoại báo cảnh sát.
Tình hình đã rất nghiêm trọng rồi.
“Tiểu Dư, nếu cô không muốn quay phim thì không quay nữa. Không nhất định cứ phải quay phim mới có thể kiếm tiền. Cô mau xuống đây đi, số tiền nhà các cô nợ, tôi sẽ nghĩ cách giúp cô”, Lâm Chính lại nói.
“Lâm Chính, cậu đừng nói nữa, tôi đã nợ cậu quá nhiều. Lần này dù có thế nào, tôi cũng sẽ không nhờ cậu giúp nữa, còn những gì tôi nợ cậu, chỉ đành để kiếp sau trả”, Tô Dư khóc đỏ cả mắt.
Trương Tinh Vũ lại âm thầm hừ một tiếng, trừng mắt nhìn Lâm Chính, nói: “Lâm Chính, tôi nói cho cậu biết, cậu muốn giúp nó thì được, nhưng cậu không được động đến một đồng nào của Tiểu Nhu! Tiền của nhà chúng tôi cũng vậy!”.
“Mẹ, đã là lúc nào rồi mà mẹ còn nói mấy lời đó?”, Tô Nhu tức giận.
Lâm Chính nhìn chằm chằm Trương Tinh Vũ, vẻ mặt vô cùng âm trầm.
Đôi mắt sâu sắc dường như muốn ăn thịt người.
Trương Tinh Vũ sợ giật mình.
Bà ta lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Chính lộ ra ánh mắt như vậy…
“Cậu… Cậu trừng tôi làm gì?”, Trương Tinh Vũ hơi chột dạ, nói.
Lâm Chính không lên tiếng, nhưng sự kiên nhẫn của anh đối với Trương Tinh Vũ đã đến cực hạn.
Anh có thể nhẫn nhịn Trương Tinh Vũ mắng chửi thậm chí là giễu cợt anh. Bởi vì theo anh thấy, đó chỉ là lời lẽ của một người phụ nữ ếch ngồi đáy giếng tầm nhìn nông cạn mà thôi. Nhưng anh không thể chịu được một người máu lạnh như vậy.
“Mẹ yên tâm, Lâm Chính con cho dù có chết đói cũng sẽ không dùng của mẹ một đồng nào!”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Cậu… Cậu nói cái gì? Kẻ vô dụng như cậu còn dám cứng miệng?”, Trương Tinh Vũ lập tức nổi đóa.
Tô Quảng ở cạnh kịp thời kéo bà ta lại, ra hiệu bà ta đừng làm loạn.
Người còn đang vắt vẻo ở ngoài cửa sổ, bên này lại cãi cọ, không phải thêm loạn sao?
“Cậu đợi đấy cho tôi, sớm muộn gì cậu cũng sẽ phải cút khỏi nhà tôi!”, Trương Tinh Vũ tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng, không muốn tranh cãi với Trương Tinh Vũ vào lúc này, mà cùng Tô Nhu không ngừng an ủi Tô Dư.
Tô Nhu và Lâm Chính không ngừng khuyên nhủ, mấy người Tô Thái đứng bên cũng đang an ủi.
Cuối cùng cũng có chút hiệu quả.
Nhân lúc Tô Dư không chú ý, Lâm Chính đột nhiên vọt một bước chạy tới chỗ Tô Dư, giữ chặt tay cô ta.
Tô Dư sững sờ, không giãy giụa, mà thuận thế ngả vào lòng Lâm Chính, khóc thật to.
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
“Cô bé ngốc!”.
“Sao con lại ngốc như vậy!”.
Lưu Mãn San chạy ào tới, khóc đến mức xà nhà cũng sắp đổ.
Tâm trạng của Tô Thái và những người khác vẫn rất nặng nề.
“Tiểu Nhu, đi nói với mấy người bên ngoài, tiền chúng ta sẽ từ từ trả, nếu bọn họ còn không đi thì báo cảnh sát”, Lâm Chính nói.
“Được!”, Tô Nhu gật đầu, sau đó đi ra ngoài.
Lâm Chính tiếp tục an ủi, đồng thời châm một kim cho Tô Dư, bình ổn cảm xúc cho cô ta.
Sau một châm này, Tô Dư quả nhiên đã bình tĩnh hơn nhiều, vả lại cũng đã buồn ngủ.
Nhưng Tô Dư còn chưa kịp ngủ…
Rầm!
Lại một tiếng động lớn vang lên.
Sau đó ở ngoài phòng khách vang lên tiếng Tô Nhu la hét.
“Các người muốn làm gì?”.
Mọi người sửng sốt.
Tô Dư sợ giật bắn mình.
“Đừng sợ, có tôi ở đây, để tôi đi xem xem!”, Lâm Chính vội vàng an ủi, sau đó nói với Tô Tiểu Khuynh: “Tiểu Khuynh, chăm sóc chị em nhé”.
“Vâng ạ”, Tô Tiểu Khuynh yếu ớt nói, sau đó nắm lấy tay Tô Dư.
Mấy người cùng Lâm Chính lập tức chạy ra khỏi phòng.
Một nhóm người cao to mặc áo ba lỗ màu đen phá cửa xông vào.
“Các người làm gì vậy? Tự tiện xông vào nhà người khác à? Mau cút đi! Nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!”, Lưu Mãn San la lên.
“Tự tiện xông vào nhà người khác? E là không phải, căn nhà này đã là của chúng tôi rồi!”.
Gã đàn ông đi đầu đeo kính đen, nhếch khóe miệng, lấy một tờ hợp đồng ra đưa trước mặt mọi người, cười khà khà nói.