Tư Mã Tàng đến đây chính là vì cái này!
Vốn dĩ ông ta muốn giết Lâm Chính trước rồi mới ra tay lấy lại.
Nhưng ông ta phát hiện vị thần y Lâm này dường nhưng không đơn giản như mình nghĩ, giết anh chắc sẽ khó khăn nên mới ra tay với người bên cạnh anh trước để cảnh cáo.
Đợi thần y Lâm cảm thấy áp lực thì sẽ ra mặt đàm phán.
Chỉ là ông ta không ngờ được, Lâm Chính đã phát hiện ra thế gia Tư Mã đứng sau bày trò nhanh như thế.
Nếu đã bị đối phương vạch trần, Tư Mã Tàng cũng không che giấu gì nữa, đi thẳng vào vấn đề.
Nếu đối phương bằng lòng giao Thiên Kiêu Lệnh ra thì mọi chuyện còn thương lượng được.
Nhưng Lâm Chính không hề trả lời Tư Mã Tàng mà hỏi ngược lại một câu.
"Cung Hỉ Vân và Tần Bách Tùng là do ông gọi người đến làm đúng không?"
Chân mày Tư Mã Tàng khẽ nhướng lên, nhưng vẻ mặt không đổi, đáp thẳng: "Không chỉ hai người này… cả lần sự cố của cô Tô Nhan cũng do tôi phái người làm".
Giọng điệu đó thản nhiên như đang nói về chuyện vụn vặt nào đó.
"Tôi biết rồi", Lâm Chính khẽ gật đầu, sau đó nhắm hai mắt lại, chìm vào im lặng.
"Thế nào? Thần y Lâm? Cậu tức giận lắm à? Người nên tức giận là tôi mới đúng, cậu chỉ mới bị phế đi hai tên thuộc hạ, còn cô gái mà cậu thích thì không phải chịu bất cứ tổn thương nào. So với tôi, so với trên dưới thế gia Tư Mã, chút tổn thất này của cậu có là gì?"
"Có biết nhà tôi đã tổn thất những gì không? Hạt giống duy nhất của cả nhà tôi chịu thiệt trong tay cậu đấy! Đại hội đã sắp đến gần, hy vọng duy nhất của thế gia Tư Mã tôi đã không còn nữa, cậu có biết điều này nghĩa là gì không? Thần y Lâm, so với bọn tôi, chút tổn thất của cậu có gì đáng để kể?"
Tư Mã Tàng nghiêm túc nói, ánh mắt lạnh lẽo.
Nhưng Lâm Chính không hề sợ hãi, thản nhiên nói: "Con người tôi trước nay, nếu người không hại tôi thì tôi cũng chẳng đụng đến người. Vốn dĩ giữa tôi và nhà họ Tư Mã nước sông không phạm nước giếng, mọi chuyện xảy ra như thế này cũng là vì nhà họ Tư Mã các ông chủ động đến gây hấn với tôi, sao có thể trách tôi?"
Không ít người của thế gia Tư Mã nghe vậy thì chợt nổi giận.
Nhưng Tư Mã Tàng lại nén lửa giận xuống, trầm giọng nói: "Có lẽ trước đây chúng ta đã có những chuyện không vui và hiểu lầm, nhưng tôi nghĩ những chuyện này đều có thể bỏ qua được!"
Nói đến đây, ông ta bỗng nghiêng người về phía trước, hạ giọng nói: "Người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, thần y Lâm, nếu cậu có thể trả Thiên Kiêu Lệnh lại cho thế gia Tư Mã của tôi thì có lẽ thế gia Tư Mã của tôi có thể hợp tác với cậu! Cậu suy nghĩ cho kỹ, nếu chúng ta hợp tác, trong nước còn ai là đối thủ của chúng ta nữa? Đến lúc đó trên đại hội, chắc chắn chúng ta sẽ đánh đâu thắng đó, chúng ta muốn gì sẽ có cái đó, thế này không phải rất tốt sao?"
Dứt lời, đám người thế gia Tư Mã đều nhìn chằm chằm Lâm Chính, đợi anh trả lời.
Một số người nở nụ cười.
Một số thì tỏ vẻ cợt nhả.
Tuy thế gia Tư Mã không được xem là gia tộc hạng nhất ở Yên Kinh, nhưng so với đám người đầu đường xó chợ ở Giang Thành thì vẫn hơn chứ?
Có thể hợp tác với gia tộc lớn ở Yên Kinh là chuyện bao người mơ ước, thần y Lâm này có bản lĩnh nhưng chắc chắn sẽ mong chờ chuyện này lắm nhỉ?
Cả đám đồng loạt nhìn anh, đợi xem dáng vẻ anh đội ơn thế gia Tư Mã, mừng rỡ như điên.
Chỉ là…
Lâm Chính vẫn ngồi ở đó, không thèm ngẩng đầu, vẻ mặt cũng không đổi, từ tốn nói.
"Chuyện này để bàn sau!"
Dáng vẻ điềm đạm, không sợ mưa to gió lớn…
Bọn họ vô cùng bất ngờ.
Tư Mã Tàng chợt nhíu mày: "Thế bây giờ cậu muốn bàn chuyện gì?"
"Phái người bắt cóc Tô Nhan, tính kế giết tôi, phái người lái xe tông Tần Bách Tùng, ai đã đưa ra chủ ý cho những chuyện này?", Lâm Chính vô cảm hỏi.
"Chẳng phải tôi đã nói lúc nãy rồi sao? Đều là tôi phái người làm", Tư Mã Tàng nghiêm giọng trả lời.
"Nói vậy là mấy ý này đều do ông đưa ra?", Lâm Chính hỏi lại, vẻ mặt lạnh lùng hơn nhiều.
"Hửm?", Tư Mã Tàng thấy có gì đó không ổn.
Một cao thủ của thế gia Tư Mã đứng phía sau thấy không nhịn được nữa, hừ lạnh: "Tên họ Lâm kia, giọng điệu kiểu gì đó? Mày muốn làm gì? Muốn ra tay à? Ai đưa ra ý đó là mày muốn giết người đó hả? Thế tao nói cho mày biết, ba chuyện đó đều do tao đề xuất đấy, tao kiến nghị gia chủ làm vậy đấy, sao nào?"
"Vậy sao?"
Cuối cùng Lâm Chính cũng đã ngẩng đầu, đôi mắt âm u nhìn chằm chằm kẻ kia.
Sát ý chậm rãi toả ra từ người anh.
"Thần y Lâm, tôi biết cậu là một bác sĩ, thực lực phi phàm, nhưng tôi khuyên cậu trước khi ra tay phải nghĩ cho thật kỹ hậu quả, tôi đã dám đến đây thì đương nhiên đã chuẩn bị chu toàn mọi thứ cả rồi. Nếu chúng tôi ở đây có ai bị thương thì e rằng bạn bè người thân của cậu cũng phải chịu tội đấy. Có khi là tai nạn xe, có khi là té sông, hoặc có thể là bất cẩn ngã lầu… cậu nghĩ cho kỹ!", Tư Mã Tàng thản nhiên nói.
Thế này là đang uy hiếp rồi.
Tư Mã Tàng đã biết chuyện ở Kỳ Dược Phòng từ lâu rồi.
Nếu đã dám đi từ Yên Kinh đến đây, sao Tư Mã Tàng không chuẩn bị gì cho được? Thế nên trước khi ông ta xuống máy bay, lực lượng của thế gia Tư Mã đã trà trộn vào Giang Thành rồi.
Nhưng lúc này, Lâm Chính đứng lên.
Chỉ một động tác đơn giản, đã khiến đám người thế gia Tư Mã cực kỳ căng thẳng.
Họ thấy Lâm Chính đi về phía cao thủ vừa lên tiếng kia.
"Mày muốn làm gì?", kẻ kia ngẩn ra, lập tức quát lên.
"Đứng lại đó cho tao!"
"Mày làm gì!"
Những người khác của thế gia Tư Mã cũng lần lượt lên tiếng, đứng cản trước mặt Lâm Chính.
Tư Mã Tàng cũng hơi nghiêng đầu, thản nhiên hỏi: “Thế nào? Thần y Lâm định ra tay à?”
"Tôi cho ông hai sự lựa chọn".
Lâm Chính khàn giọng nói.
"Hai lựa chọn thế nào?", Tư Mã Tàng nhìn anh hỏi.
"Một là giao tên này cho tôi xử lý. Hai là các ông chết hết ở đây", Lâm Chính nói.
Dứt lời, cả đám người đều sững sờ.
Tiếp sau đó…
"Ha ha ha ha…"
Tiếng cười ngặt nghẽo vang lên.
Cả căn phòng bị tiếng cười làm chấn động.
Bọn họ ôm bụng cười không ngớt, chảy cả nước mắt.
Đến Tư Mã Tàng cũng thấy hơi kìm chế không được.
Không biết qua bao lâu, họ mới dần dần dừng lại.
"Thằng ngốc này nói cái gì thế?"
"Bảo chúng ta chết hết ở đây? Ha ha ha, nó đang mơ à?"
"Phải nói nó dám ra tay hay không trước đã! Dù nó có ra tay thật, bọn nó chỉ có hai người, đấu lại chúng ta được sao?"
"Chúng ta không phải là thế gia y dược gì đâu, chúng ta là thế gia cổ võ đấy! Nó có hiểu thế gia cổ võ nghĩa là gì không thế?"
Người của thế gia Tư Mã cười ha hả nói.
Tư Mã Tàng khẽ cười: "Thần y Lâm, cậu không đùa chứ?"
Lâm Chính không nói gì, vẫn nhắm hai mắt, chỉ khẽ nhấc tay.
Từ Thiên đứng bên hiểu ý, lấy điện thoại ra nhấn hai cái.
Sau đó…
Rầm!
Cửa lỡn bỗng bị đạp ra, sau đó rất nhiều người mặc đồ đen xông vào, trong tay mỗi người là một khẩu súng đen ngòm, nhắm chuẩn mỗi một người của thế gia Tư Mã.
Nụ cười của đám người thế gia Tư Mã như đông cứng lại.
"Tôi không đùa!", Lâm Chính bình tĩnh nói, ánh mắt dập dềnh sát ý.