NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Lúc này, Lâm Chính đang giơ hai tay ra bắt mạch cho bệnh nhân. 

Nhưng anh không bắt mạch cho một người, mà bắt mạch cho hai người cùng một lúc. 

Cảnh tượng này quá đỗi chấn động! 

“Song Long Chỉ Pháp?”, Mạnh Châu thất thanh kêu lên. 

“Thầy nói gì vậy?”. 

Một học trò ở bên cạnh hỏi với vẻ nghi hoặc. 

“Mạch tượng ổn định, nhưng mạch dương nóng, đại xung ngắn, tiểu dục hư yếu, chắc là vấn đề tim bẩm sinh. Nấu ba bát canh pháp thực thành một bát, mỗi ngày một lần, kiên trì uống trong 100 ngày là sẽ khỏi hẳn. Còn anh bị chứng thâm cốt, phải bắt đầu từ việc uốn nắn xương cốt…” 

Lâm Chính nói ra chứng bệnh cùng với cách chữa bệnh với các bệnh nhân một cách rõ ràng rành mạch. 

Các bệnh nhân đều nghiêm túc lắng nghe, gật đầu lia lịa. 

Tuy những phương pháp Lâm Chính nói nghe rất khủng khiếp, nhưng bọn họ đều không nghi ngờ gì. 

Nói xong nguyên nhân gây bệnh, Lâm Chính lại châm cứu cho bệnh nhân. 

Trên tấm vải trắng trước mặt anh cắm hơn 100 cây châm bạc. 

Lâm Chính tùy ý nhón bốn cây châm bạc, đâm vào một cách chuẩn xác. 

Châm pháp không có gì huyền ảo cao siêu, cũng không có kĩ xảo gì khiến người ta phải kinh ngạc cảm thán, anh chỉ đâm mấy châm xuống một cách vững vàng. 

Các bệnh nhân không có cảm giác gì. 

Các học trò của Mạnh Châu cũng cảm thấy rất đỗi bình thường. 

Nhưng… khuôn mặt già nua của Mạnh Châu bỗng dưng tái mét, lùi lại liên tục, tròng mắt trợn trừng như muốn rớt ra ngoài. 

“Không thể nào… Không thể nào… Đây là điều không thể!”, Mạnh Châu lẩm bẩm nói, trán túa mồ hôi, dường như ông ta đã nhìn thấy chuyện gì đó vô cùng đáng sợ. 

“Thầy không sao chứ?”, học trò ở bên cạnh vội đỡ lấy Mạnh Châu. 

Chỉ thấy ông ta run rẩy nói: “Đây là Thiên Công Châm Cảnh! Đây chắc chắn là Thiên Công Châm Cảnh! Châm thuật của cậu ta… sao lại đạt tới mức khéo léo tuyệt vời như vậy chứ?”. 

Thiên Công Châm Cảnh! 

Đó là cảnh giới châm cứu đỉnh cao nhất trong số các cảnh giới châm cứu cổ y. 

Cả đời này Mạnh Châu chỉ từng nhìn thấy từ một người. 

Đó chính là người thầy đã qua đời của ông ta. 

Cũng vì vậy mà Mạnh Châu mới biết đến Thiên Công Châm Cảnh. 

Siêu phàm thoát tục, trở lại nguyên trạng! 

Mạnh Châu rất muốn nói là mình đã hoa mắt nhìn nhầm… nhưng cách châm cứu của Lâm Chính hiện giờ giống hệt với thầy của ông ta. 

Sao có thể chứ? 

Chuyện này là sao? 

“Lẽ nào… thằng oắt này còn trẻ tuổi nhưng đã có trình độ y đạo bằng thầy mình?”, Mạnh Châu túa mồ hôi lạnh, khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy… 

Thiên tài yêu nghiệt đến mức nào mới có thể đạt tới cảnh giới này ở độ tuổi trẻ như thế chứ? 

“Ông Mạnh? Sao ông lại đến đây?”, dường như lúc này Lâm Chính mới nhìn thấy Mạnh Châu, anh mỉm cười hỏi. 

Sắc mặt Mạnh Châu rất khó coi, ông ta há miệng, nhưng không biết nên nói gì. 

Có trời mới biết Lâm Chính đã khiến ông ta chấn động đến mức nào. 

Nhưng học trò của ông ta ở bên cạnh thì không nhịn được, bước tới la lối: “Thần y Lâm, anh cũng chậm chạp quá đấy! Thầy tôi đã khám xong cho 80 bệnh nhân rồi mà anh vẫn còn lề mà lề mề ở đây. Có phải anh cố ý kéo dài thời gian, không dám thi đấu y thuật với thầy tôi không?”. 

Mạnh Châu lập tức cảm thấy ngại ngùng. 

“Anh nói cái gì?”. 

“Anh ăn nói với thần y Lâm kiểu gì đấy?”. 

“Đám người này thật là bất lịch sự!”. 

Những bệnh nhân ở bên cạnh kêu than dậy đất. 

Một y tá được Huyền Y Phái mời tới không nhịn được lên tiếng. 

“80 người là cái thá gì chứ? Thần y Lâm của chúng tôi đã khám được hơn 300 bệnh nhân rồi!”. 

Nghe thấy thế, đám học trò của Mạnh Châu đều há hốc miệng. 

“300 người?”. 

“Việc này… cô nói dối đúng không? Cho dù mỗi phút khám một người thì năm tiếng buổi sáng mới miễn cưỡng khám được cho 300 người. Huống hồ từ lúc thần y Lâm  đến học viện đến giờ còn chưa được năm tiếng. Lẽ nào anh ta khám bệnh không đến một phút sao? Hừ, nghe thôi đã biết là chém gió rồi!”. 

Đám học trò không tin. 

“Mỗi lần khám cho hai người được chưa nào?”, y tá phản bác lại. 

“Khám cho hai người cùng một lúc? Nhỡ xảy ra vấn đề thì phải làm sao? Anh ta cũng vô trách nhiệm với bệnh nhân quá đấy!”, học trò kia nói đầy quái gở. 

“Anh…”, y tá tức điên lên. 

“Tiểu Dĩnh!”, Lâm Chính bỗng lên tiếng, ngắt lời cô ta: “Còn rất nhiều bệnh nhân đang chờ kia kìa, tập trung làm việc đi, mặc kệ bọn họ”. 

“Vâng, thần y Lâm”, lúc này y tá mới thôi không nói nữa. 

Lâm Chính tiếp tục khám bệnh. 

Đám học trò này còn muốn tiếp tục sinh sự, nhưng lại bị Mạnh Châu cản lại. 

Chỉ thấy ông ta ngây ra nhìn Lâm Chính, chẳng nói một lời. 

Đám học trò kia cũng đưa mắt nhìn qua. 

Một lát sau, sắc mặt bọn họ đều trở nên kỳ quái. 

Bởi vì bọn họ kinh ngạc phát hiện ra, tốc độ khám bệnh của Lâm Chính không chỉ nhanh đến khó tin, mà còn cực kỳ chính xác. Dường như ai có bệnh gì, Lâm Chính chỉ nhìn một cái là ra. 

Với tốc độ này, một buổi sáng khám xong cho 300 bệnh nhân là chuyện quá đơn giản. 

Nhưng điều khiến người ta khó hiểu là châm thuật của anh cực kỳ bình thường. 

Cứ thế nhẹ nhàng nhón một cây châm bạc đâm xuống. 

Hơn nữa còn có vẻ rất qua loa đại khái, dường như anh chỉ tùy tiện đâm xuống, không chú ý coi trọng gì cả. 

“Châm thuật kém quá!”, một học trò không nhịn được lắc đầu nói. 

“Phải đấy, so với thầy chúng ta thì kém quá xa”. 

Một người khác cười đáp. 

Không ai để ý tới vẻ mặt của Mạnh Châu càng ngày càng cổ quái, càng ngày càng lạ lùng. 

Dường như ông ta đang nhìn thấy quái vật gì đó. 

Tròng mắt của ông ta như muốn rớt ra ngoài… 

“Thầy ơi… thầy ơi…” 

Một học trò gọi. 

Hai chân Mạnh Châu bỗng dưng mềm nhũn, nặng nề ngã khuỵu xuống đất… 

“Thần y Lâm, xin… xin cậu hãy nhận tôi làm học trò đi!”. 

Mạnh Châu vừa dứt lời, đám học trò của ông ta đang định mỉa mai Lâm Chính đều há hốc miệng…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi