NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Đoàn xe rời đi, một vài người đàn ông với cơ bắp cuồn cuộn, mặc áo ba lỗ lập tức bước ra từ một góc tường. 

Bọn chúng đã chứng kiến toàn bộ cảnh tượng trước mắt. Tên nào tên đấy mồ hôi nhễ nhại, tim đập thình thịch. Bọn chúng vốn định tới bắt Tô Tiểu Khuynh đi, nhưng khi chúng chuẩn bị ra tay thì đám vệ sĩ đột nhiên xuất hiện. 

Thấy đối phương quá hùng hậu, đám người này bèn ngây người, không dám khinh suất. 

“Mẹ kiếp, may mà chúng ta tới muộn. Chứ nếu mà xuất hiện sớm, đụng độ với bọn chúng thì xong đời rồi”, một người đàn ông xăm hình hổ trên người lau trán. 

“Anh Hạnh, đám này có lẽ đầu là vệ sĩ chuyên nghiệp. Anh nhìn cách chúng ăn mặc mà xem, giống như là vệ sĩ của tập đoàn Dương Hoa thì phải…”, một gã đứng bên cạnh lên tiếng. 

“Vệ sĩ của tập đoàn Dương Hoa sao?”, người đàn ông xăm hình hổ tái mặt: “Con bé này, lẽ nào có liên quan tới tập đoàn Dương Hoa à?” 

“Không thể nào…” 

“Nếu có liên quan tới Dương Hoa thì sao nhà họ lại còn mượn tiền của chúng ta chứ? Còn không trả nổi cả từng đấy tiền?” 

“Em cũng không biết. Nhưng dù có thế nào thì nợ cũng phải trả. Dù đó là người của tập đoàn Dương Hoa thì nợ tiền lẽ nào không cần trả sao? Chúng ta có hợp đồng đàng hoàng”. 

“Đại ca, anh nói xem giờ chúng ta phải làm thế nào?” 

“Báo với anh cả đi, người đứng sau anh cả chắc chắn không hề thua kém tập đoàn Dương Hoa đâu”. 

“Dạ, vậy chúng ta về trước đã”. Cả đám người lũ lượt kéo nhau rời đi. 

Bên trong bệnh viện. Lâm Chính đặt điện thoại xuống. Anh khẽ thở phào. Anh nhận được tin của Mã Hải nói rằng Tô Tiểu Khuynh đã bình an vô sự. 

“Không sao nữa rồi”, Lâm Chính nói với Tô Dư. Lúc này cô gái đang vô cùng lo lắng. 

“Tiểu Khuynh đang ở chỗ bạn của tôi. Con bé đang rất an toàn, cô yên tâm đi, đám người kia sẽ không tìm tới con bé nữa”. 

“Vậy thì tốt. Cảm ơn cậu”, Tô Dư vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm. 

“Tô Dư”. 

Lúc này, có tiếng gọi vang lên. Tô Nhu trong bộ trang phục của bệnh nhân bước tới. 

“Tô Nhu sao thế? Vẫn ổn chứ?’, Tô Dư cảm thấy kinh ngạc, rõ ràng là cô ta không hề biết chuyện của Tô Nhu. 

“Em chỉ không khỏe, không có chuyện gì. Nhưng bác cả, em nghe bố nói là bác xảy ra chuyện, vừa mới đưa tới bệnh viện. Bác có sao không? Tình hình vẫn ổn chứ?”, Tô Nhu vội vàng hỏi. 

Tô Dư tối sầm mặt, nhìn phòng phẫu thuật và lắc đầu. Tô Nhu cũng thất sắc. 

Ting! 

Đúng lúc này, đèn phòng phẫu thuật vụt tắt, cánh cửa mở ra, người bác sĩ xuất hiện. 

“Bác sĩ, tình hình của bố tôi thế nào rồi?”, Tô Dư vội vàng bước lên hỏi. 

“Tình hình của bệnh nhân rất nghiêm trọng. Mặc dù đã cầm máu nhưng vẫn phải xem tốc độ hồi phục như thế nào. Phải theo dõi nhiều hơn nữa”, bác sĩ nói. 

“Vậy có nghĩa là…” 

“Tình hình hiện tại của bệnh nhân chưa khẳng định được điều gì. Nếu như ông ấy có thể cầm cự được qua ba ngày thì còn có khả năng hồi phục hoàn toàn, còn nếu không thì…”, bác sĩ lắc đầu, quay người rời đi. Tô Dư nghe thấy vậy thì cả cơ thể mềm nhũn, ngã xuống. 

“Tô Dư”, Tô Nhu vội vàng bước tới đỡ cô ta. 

Trương Tinh Vũ, Tô Quảng, Lưu Mãn San cũng tức tốc tới bệnh viện. Thậm chí những người thân của nhà họ Tô cũng có mặt. Bà cụ Tô không tới, nghe nói là mắc bệnh, đi lại không tiện. Cả Tô Cối, Tô Bắc cũng không đến. 

Tình hình của Tô Thái không được lạc quan cho lắm. 

Lưu Mãn San ngồi ở ghế ngoài hành lang lau nước mắt. 

Người nhà họ Tô kẻ thì an ủi, kẻ thì chế nhạo. Không ai ngờ gia đình Tô Thái lại xảy ra biến cố như vậy. 

“Nói như vậy thì anh cả mà không chống trọi được qua ba ngày thì sẽ xong đời hở?” 

“Bác sĩ nói vậy đấy”. 

“Như vậy thì thê thảm quá…” 

“Cũng đâu còn cách nào khác! Lấy phải một bà vợ hám hư vinh thì đành phải chấp nhận đen đủi thôi”. 

Lưu Mãn San chỉ cúi đầu, không dám nói gì. 

“Cũng đừng nói nữa, giờ bà vẫn nằm đó, chuyện này cũng không nên nói ra. Nếu như Tô Thái có mệnh hệ gì mà để bà cụ biết thì nhà họ Tô lại xảy ra chuyện nữa”. 

“Xảy ra chuyện? Hừ, nhà họ Tô lớn như thế mà bị hủy hoại chỉ vì vài con người thì có lẽ đã bị hủy hoại từ lâu rồi. 

Đám người nhà chế nhạo, xì xầm vào tai nhau. Tô Dư cảm thấy tức giận trước thái độ của họ hàng. Sắc mặt cô ta trông vô cùng khó coi. Lưu Mãn San thì càng khóc ác liệt hơn. 

“Con gái, con làm gì vậy? Con còn đang là bệnh nhân đấy, mau về phòng đi”, Trương Tinh Vũ bước tới, thấy Tô Nhu cũng có mặt thì kêu lên. 

“Mẹ, con không sao?” 

“Không sao hay có sao thì cũng về phòng. Chuyện của bác cả con cũng không giúp được gì, ở đây chỉ thêm rắc rối. Về phòng mau”, Trương Tinh Vũ đanh mặt. 

Tô Nhu nghe thấy vậy chỉ thở dài. Đúng lúc này bỗng có tiếng kêu vọng tới. 

“Đợi đã Tô Nhu”. 

Tô Nhu quay lại nhìn, đó là người tên Chẩm Tề. Người này chính là dượng của Tô Dư. Hôm nay ông ta cũng tới đây. 

“Dượng có việc gì không?”, Tô Nhu hỏi bằng vẻ nghi ngờ. 

Chẩm Tề bèn vỗ vai Lưu Mãn San, mỉm cười chỉ về phía Tô Nhu: “Mãn San, chị khóc cái gì chứ? Cứu tinh ở ngay đây, còn không mau nhờ vả”. 

Lưu Mãn San sững sờ: “Chẩm Tề, ý của dượng là gì?" 

“Chị còn không hiểu sao? Tình hình hiện tại của Tô Thái rất tệ, bác sĩ còn không chữa được nhưng điều đó không có nghĩa là không ai cứu được anh ấy. Nếu như có thể mời thần y Lâm tới, thì chẳng phải là anh nhà được chữa rồi sao?”, Chẩm Tề mỉm cười. 

“Đúng vậy”, Lưu Mãn San đứng bật dậy, nhưng ngay lập tức lại mếu máo: “Thế nhưng thần y Lâm đâu dễ mời được như vậy? Tôi là ai chứ, sao có thể mời nổi đây”. 

“Chị không mời được nhưng có người mời được mà”, Chẩm Tề nhìn Tô Nhu mỉm cười. 

Dứt lời, tất cả đều hiểu ra ý của Chẩm Tề…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi