Tin Park Young Joon đến Giang Thành chẳng khác nào một quả bom hạng nặng, khiến cả diễn đàn y học Hoa Quốc bùng nổ.
Cho dù là giới y học quốc tế thì lúc này cũng vô cùng xôn xao.
Các diễn đàn chủ ở Giang Thành đầy ắp các bài post.
"Âm mưu! Chắc chắn đây là âm mưu của người Hàn Thành!".
"Thần y Lạc bất ngờ bị thương, sau đó thì Park Young Joon đến! Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy?".
"Đúng, chắc chắn là người Hàn Thành đã lên kế hoạch từ trước, mục đích là muốn lung lay vị trí Đông y của chúng ta, muốn dùng y học Hàn Thành để thay thế vị trí của y học Hoa Quốc chúng ta ở quốc tế".
"Quá vô liêm sỉ!".
Ai nấy sôi sục căm phẫn trên mạng.
Admin cũng vô cùng giận dữ, không hề xóa bài viết, đến nỗi lượng bài post của diễn đàn Giang Thành tăng lên với tốc độ hơn mười nghìn bài mỗi giờ.
Nhưng tin này xuất hiện chưa được bao lâu, lại thêm một tin khiến tất cả mọi người chấn kinh lại truyền ra.
Một người đăng bài.
"Mọi người, đã xác thực rồi! Cậu tôi là người của đồn công an thành phố Giang Thành, theo điều tra của bên cảnh sát, hai người khiến thần y Lạc bị thương là những kẻ thất nghiệp ở Giang Thành chúng ta.
Bọn họ bị người khác sai khiến hãm hại thần y Lạc.
Nghe nói lần này không chỉ có thần y Lạc bị hại, mà cả thần y Tần Bách Tùng cũng bị! Dưới đây là thông tin của hai kẻ thất nghiệp kia! Tin này cực kỳ chính xác, mọi người có thể đi điều tra.
Hai người họ bình thường chỉ đi làm thuê, sao có thể một lúc bỏ ra mấy triệu tệ chứ?".
Dưới bài post đính kèm mấy bức ảnh, chính là chứng minh thư của hai người kia.
Tin này vừa xuất hiện, cả diễn đàn lập tức nổ tung!
Các trang mạng như Facebook, Tiktok, Zalo đều chia sẻ ầm ầm.
Tuy bài post này chỉ xuất hiện chưa đến mười phút đã bị xóa, nhưng tin tức đã lan rộng khắp.
Lúc này, tất cả cư dân mạng bắt đầu lên án y học Hàn Thành, vô số người chửi bới không thương tiếc.
Bài post "xác thực" này được chia sẻ trên Facebook, lập tức leo lên tốp đầu được tìm kiếm.
Trong một phòng làm việc ở Yên Kinh.
"Chuyện này là thế nào? Các anh làm ăn cái kiểu gì thế?".
Một ông cụ sống lưng thẳng tắp, mặc quân phục, đập bàn liên tiếp, tức giận gầm lên với người đàn ông trung niên trước mặt.
"Đường đường Hoa Quốc lớn mạnh mà bị mấy tên hề nhảy nhót làm cho gà bay chó sủa! Các anh là đồ vô dụng sao?".
"Đại thống lĩnh, tôi..."
"Câm miệng!", ông cụ gầm lên ngắt lời người đàn ông: "Nghĩ cách chữa cháy cho tôi! Dù thế nào cũng phải giữ được quốc túy, giữ được thể diện của y học Hoa Quốc".
"Vâng! Đại thống lĩnh!".
…
Trên một con đường ở tỉnh Hoài Thiên.
Một ông cụ đang kéo vali, vội vàng rời khỏi hiệu thuốc.
"Thầy đi đâu vậy?".
Chủ nhiệm vừa tới vội vàng xách hành lý giúp ông cụ, hỏi han ân cần.
"Mau, mau đưa tôi đến bến xe, tôi phải đến Giang Thành, mau!", ông cụ run rẩy kêu lên.
Chủ nhiệm lập tức biến sắc, vẻ mặt cung kính nể phục, kêu lên: "Chuẩn bị xe, lập tức đưa thầy đến Giang Thành...!Không! Để tôi đích thân đưa đi!".
…
Trước một ngôi nhà.
Bảy tám người cả nam lẫn nữ mặc Đường trang cúi người trước nhà.
Lát sau, một bà cụ tóc mai điểm bạc bước ra khỏi ngôi nhà.
Lưng bà cụ đã còng, ho không ngừng.
"Cả lão Tần Bách Tùng chết tiệt kia cũng gặp nạn sao?", bà cụ mỉm cười: "Thôi được rồi, để tôi đi một chuyến vậy".
"Bà nội, bà đã cao tuổi, sức khỏe không tốt, hay để cháu đi cho".
Một cô gái mặc Hán phục xanh lá bước ra, dịu dàng nói.
"Được, được được", bà cụ mỉm cười gật đầu: "Cho cháu đi xem cũng coi như mở mang kiến thức! Hãy nhớ, đừng để người ta coi thường thứ mà tổ tiên để lại cho chúng ta!".
"Vâng, bà nội".
Cô gái gật đầu đáp.
…
Lâm Chính lặng lẽ theo dõi những bài post này, khuôn mặt không có bao nhiêu cảm xúc.
"Sao lại như vậy chứ", bên kia điện thoại vang lên giọng nói run rẩy của Lạc Thiên.
Hiển nhiên là cô ta không thể chấp nhận những chuyện này.
"Cuộc thi ngày mai, tôi sẽ đến", Lâm Chính nói.
Nếu có người đứng trước mặt anh bây giờ, thì chắc chắn có thể nhìn thấy lửa giận bốc lên trong mắt anh.
Lạc Thiên bình tĩnh trở lại.
Nhưng cô ta lại từ chối ngay lập tức.
"Không...!cứ để tôi đi".
"Tại sao?", Lâm Chính sửng sốt: "Đó là Y Vương Hàn Thành đó".
"Chính vì là Y Vương Hàn Thành, nên mới càng không thể để anh đi.
Anh không phải là đối thủ của Y Vương, tôi cũng không phải là đối thủ của ông ta.
Tôi thua thực ra cũng không có gì lạ, đến lúc đó nếu bị chửi, tôi là con gái cũng sẽ không bị chửi quá khó nghe.
Nhưng anh thua thì sẽ bị hủy hoại! Anh sẽ bị muôn người phỉ nhổ, thế nên để tôi đi cho!".
Cô gái này có suy nghĩ như vậy sao?
Lâm Chính có chút bất ngờ.
"Cô chắc chắn y học Hoa Quốc không bằng y học Hàn Thành như vậy sao?".
"Là chúng ta không bằng Y Vương của Hàn Thành".
"Cũng chưa chắc đâu, hơn nữa, cũng đâu phải cô không biết tôi ở Giang Thành có danh xưng gì? Trước kia tôi đã bị vô số người chửi rủa và lườm nguýt, tôi mà phải sợ chuyện này sao?", Lâm Chính cười nói.
Lạc Thiên trầm ngâm một lúc: "Anh...!anh không nên phải chịu những điều này".
Nói xong, Lạc Thiên tắt luôn điện thoại.
"Lạc Thiên! Lạc Thiên!".
Lâm Chính cuống lên, lại gọi mấy cuộc điện thoại, nhưng không ai nghe máy.
Một lúc sau thì nhận được tin nhắn.
"Y Vương ra tay, sợ rằng ngay cả cụ Tần và ông tôi cũng chưa chắc có thể thắng, hai chúng ta bất kể là ai tham gia thì cũng thua là cái chắc, nên hãy để tôi đi".
Chắc là lúc gõ chữ tay Lạc Thiên đang run rẩy, một câu mà gõ sai mấy chữ.
Ánh mắt Lâm Chính trở nên lạnh lùng.
Điện thoại lại rung lên.
Anh nghe máy.
"Cậu Lâm".
"Ông Tề?".
"Cậu đã đọc xem tin tức chưa?".
"Xem rồi..."
"Tôi đã xin với Hiệp hội Đông y, bọn họ đang họp với các lãnh đạo thành phố.
Nếu như thông qua, bọn họ sẽ hủy bỏ tư cách của Lạc Thiên, để tôi ra mặt thi với Y Vương Hàn Thành!".
"Nếu ông tin tôi thì ngày mai hãy để tôi thi", Lâm Chính nghiêm túc nói.
"Đây là cuộc thi thân bại danh liệt đấy! Cậu vẫn còn trẻ!".
Ông Tề gần như là run rẩy kêu lên.
Tròng mắt Lâm Chính hơi mở to ra.
"Cậu là hy vọng của y học Hoa Quốc, sau ngày mai, có lẽ y học Hoa Quốc ta sẽ không thể ngóc đầu lên nổi.
Nhưng tôi tin đó chỉ là bóng tối tạm thời, chắc chắn cậu sẽ lấy lại vinh quang cho y học Hoa Quốc".
Ông Tề run giọng nói, sau đó tắt điện thoại.