NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN


Giám khảo chủ trì cuộc thi gồm hai nhóm người.

Một nhóm là Hiệp hội Y học Quốc tế, một nhóm là đoàn chuyên gia của hai bên Hoa Hàn.

Mọi người vào bàn giám khảo, bắt đầu tuyên bố quy tắc.

"Chúng tôi đã chuẩn bị hai mươi đề thi, bây giờ, dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, tôi sẽ bốc thăm một đề làm nội dung thi lần này", một người đàn ông trung niên mặc đồ Trung Sơn nói, thò tay vào một chiếc hộp thủy tinh trong suốt, lấy một quả cầu nhựa mở ra.

Ông ta giơ cao tờ giấy lên, trên đó đánh dấu nội dung thi lần này.

"Châm cứu cơ bản".

Có người kêu lên.

"Thi về cái gì vậy?".

"Không biết".

Lạc Thiên và Tề Trọng Quốc ở bên cạnh đều thở phào nhẹ nhõm.

Trong hai mươi đề thi, sợ rằng đây là nội dung đơn giản nhất.

Nếu thua thật thì cũng không đến mức khó coi, dù sao châm cứu cơ bản cũng không có tiêu chuẩn quyết định.

"Mang đạo cụ lên", người đàn ông mặc đồ Trung Sơn nói.


Mấy nhân viên công tác khiêng một chiếc bàn lên, trên bàn có một chiếc giá, trên giá là đạo cụ của lần thi này.

Các đạo cụ gồm có dao, mảnh gỗ, miếng thịt, tăm...!đều rất kỳ quái.

Người đàn ông mặc đồ Trung Sơn kia nói: "Lần này thi về những điều cơ bản của châm cứu, trong thời gian quy định, hai bên hãy chọn một vật và cắm ba châm, sau ba châm thì ban giám khảo sẽ chấm điểm để xác định người thắng".

Trình tự thi rất đơn giản, nhưng cũng rất phức tạp.

Chỉ là xem ai châm cứu đẹp hơn, hoàn hảo hơn.

"Hai bên đã chuẩn bị xong chưa?", giám khảo kêu lên.

"Chuẩn bị xong rồi".

"Rồi".

"Được, vậy tôi xin tuyên bố..."
"Khoan đã".

Có người kêu lên.

Mọi người không khỏi run rẩy.

Chỉ thấy Mạc Thanh lại đứng ra, nghiêm túc nói với các bác sĩ Hàn Thành: "Thưa ông Park Young Joon, thưa quý vị, tôi nhắc lại lần nữa, người này chỉ đại diện cho cá nhân cậu ta! Rốt cuộc cậu ta thể hiện thế nào, cũng không liên quan gì đến chúng tôi.

Cậu ta không thể đại diện cho y học Hoa Quốc, dù thắng hay thua cũng không ảnh hưởng đến cuộc thi Hoa - Hàn, đại diện của phía Hoa Quốc chúng tôi chỉ có ông Tề Trọng Quốc! Mong mọi người hiểu rõ điều này!".

“Mạc Thanh!", Tề Trọng Quốc tức đến nỗi suýt ngất đi.

Nhưng không ai quan tâm đến ông ta...!
"Thế nên cuộc thi hôm nay không liên quan gì đến các ông sao?", Park Young Joon nói.

"Đúng vậy, dù cậu ta có thắng thì cuộc thi y học Hoa - Hàn vẫn phải tiếp tục!".

"Tôi hiểu rồi".

Park Young Joon gật đầu: "Nhưng các ông cũng không cần lo lắng quá, bởi vì chúng tôi chỉ cử ra học trò nhỏ tuổi nhất của tôi, năm nay mới 20 tuổi, cũng là người có y thuật kém nhất tư chất kém nhất ở đây".

Ông ta vừa nói xong, sắc mặt của không ít người trở nên khó coi.

Nhất là phía Hoa Quốc.

Tư chất y thuật kém nhất?
Nếu Lâm Chính thua người này, thì chẳng phải vẫn mất sạch thể diện sao?
Cho dù anh đại diện cho cá nhân anh, nhưng anh dùng y học Hoa Quốc.

"Đừng để thua quá khó coi".


Cục trưởng Hác hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói với Lâm Chính ở bên kia.

Lâm Chính không quan tâm đến những người này, mà chỉ nhắm mắt, lặng lẽ chờ đợi.

Những người khác lạnh lùng nhìn Lâm Chính.

"Được rồi! Hai bên đã chuẩn bị sẵn sàng, bây giờ tôi xin tuyên bố, trận đầu tiên của cuộc thi y thuật Hoa - Hàn sẽ là bác sĩ Jang Eun Tae của Hàn Thành thi với bác sĩ Lâm Chính của Hoa Quốc.

Thời gian thi là mười phút, bây giờ bắt đầu.

Mời hai bên chọn đạo cụ, bắt đầu châm cứu".

Vừa dứt lời, đồng hồ bắt đầu đếm ngược.

Trận thi đầu tiên đã mở màn!
Jang Eun Tae lấy luôn chiếc tăm trên giá xuống, rồi lại lấy châm bạc trên túi đựng châm, bắt đầu cắm từng châm bạc rất mảnh vào que tăm.

Các đạo cụ ở đây có thuộc tính khác nhau, thủ pháp châm cứu cần kiểm tra cũng khác nhau.

Mảnh gỗ để kiểm tra lực của người châm cứu.

Mạch máu trên miếng thịt và que tăm để đo độ tinh chuẩn của người châm cứu.

Thông thường thì tăm là khó nhất, dù sao muốn cắm ba châm bạc vào que tăm nhỏ xíu cũng không dễ dàng gì, chưa kể ba châm bạc phải vững, phải thẳng.

Miếng thịt và mảnh gỗ là tầm thường nhất.

Về phần con dao kia thì rất nhiều người không hiểu vì sao.

Châm bạc mà có thể xuyên qua thép tấm sao?
Lúc này, một nhân viên công tác chạy tới, ghé vào tai người đàn ông mặc đồ Trung Sơn kia nói nhỏ mấy câu.

Ông ta khẽ gật đầu, sau đó mở miệng nói: "Rất xin lỗi quý vị, con dao không nằm trong phạm trù đạo cụ thi lần này, thế nên mọi người cứ coi như không nhìn thấy nó đi".


"Hóa ra là vậy".

"Tôi đã nói rồi mà, thi châm cứu sao lại đột nhiên lòi ra con dao chứ?".

"Chẳng lẽ lại dùng châm bạc xuyên qua con dao đó?".

Tiếng cười cợt vang lên.

Nhưng đúng lúc này thì Lâm Chính lên tiếng.

"Vậy tôi có thể chọn con dao này không?".

Anh vừa dứt lời, hội trường lập tức trở nên yên tĩnh.

Người đàn ông mặc đồ Trung Sơn kia ngây ra.

Các bác sĩ Hàn Thành nhíu mày.

Đám người Mạc Thanh đều quay sang nhìn anh, tỏ vẻ kinh ngạc.

"Đương nhiên là có thể", người phía Hàn Thành lập tức lên tiếng, nói mỉa mai: "Dù sao cũng biết mình sẽ thua, nên tìm thứ đặc biệt chút để cắm châm sao? Ha ha, người Hoa Quốc đúng là xảo quyệt!".

Vừa nghe thấy thế, không ít người bừng tỉnh.

Hóa ra Lâm Chính có ý định này!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi