Bên phía Hoa Quốc tuy cảm thấy Lâm Chính rất ngông cuồng, nhưng không biết vì sao ai cũng cảm thấy sảng khoái trong lòng…
“Được!”.
Y Vương Hàn Thành nổi giận: “Nếu đã như vậy thì đừng trách tôi không nể tình!”.
Nói xong, Y Vương Hàn Thành bước nhanh đến trước ống thủy tinh, lấy đại từ trong đó ra một quả cầu, đập mạnh lên bàn.
Rắc.
Quả cầu vỡ tan, tờ giấy đựng bên trong rơi ra ngoài.
“Trị thương!”.
Người đàn ông mặc áo Trung Sơn hô lên.
“Đó là cái gì?”.
Những giọng nói hoang mang lại vang lên.
Người đàn ông mặc áo Trung Sơn gọi một cuộc điện thoại, một chiếc cáng cứu thương ngay tức khắc được khiêng ra.
Có một người đang nằm trên cáng cứu thương, trên ngón tay người đó đã được xử lý vết thương, hơn nữa là vừa mới xử lý, nơi băng bó vẫn còn vết máu.
“Người này là bệnh nhân vừa được đưa đến bệnh viện ngày hôm nay.
Anh ta là công nhân nhà máy, vì một sự cố, hai ngón tay bị máy xén cắt phải, trước mắt đã làm phẫu thuật nối lại.
Với trình độ y học hiện nay vẫn chưa thể nối ngón tay anh ta lại một cách hoàn hảo, chắc chắn sẽ để lại di chứng, sau này không thể cầm nắm vật nặng.
Cho nên, trận đấu lần này sẽ bắt đầu từ bệnh nhân này, hai người có thể chọn một trong hai ngón tay của anh ta, sử dụng y thuật tiến hành trị thương.
Hội đồng trọng tài chúng tôi sẽ dùng dụng cụ để giám định tình trạng ăn khớp của huyết quản, gân thịt, xương cốt… từ đó phán định thắng thua!”.
Người đàn ông mặc áo Trung Sơn nói.
Dứt lời, tất cả mọi người rộ lên xôn xao.
“Loại phẫu thuật này vốn là loại phẫu thuật vô cùng tỉ mỉ, chỉ dựa vào Đông y thì không thể nào làm được”, có người lắc đầu nói.
“Nếu thật sự không thể làm được, chúng ta sẽ chọn lại nội dung thi đấu khác.
Có lấy đó làm nội dung thi đấu hay không sẽ do hai vị quyết định”, người đàn ông mặc áo Trung Sơn nói.
“Tôi không thành vấn đề”, Y Vương thoải mái đáp.
“Tôi cũng không thành vấn đề”, Lâm Chính cũng gật đầu.
Nhiều người cảm thấy da đầu tê rần.
“Vậy thì mời bắt đầu đi”, người đàn ông mặc áo Trung Sơn nói.
Hai người lập tức đi tới, mỗi người một ngón tay, bắt đầu mở gạc băng bó ra, sau đó kiểm tra kỹ càng.
Không thể không nói, nơi ngón tay được nối rất hoàn hảo, trình độ y học của Giang Thành cũng rất cao.
Hai người kiểm tra một lượt, ngay sau đó bắt đầu bốc thuốc, nghiền nát, chế thuốc.
Vết thương thế này không thể chỉ dựa vào châm cứu là có thể khôi phục.
Thậm chí xử lý vết thương này cũng không phải một hai ngày là có thể hoàn thành.
Nhưng chỉ cần hồi phục được bảy tám phần là đã đủ để quyết định thắng thua.
Phía Hàn Thành vốn tràn đầy lòng tin bên mình nắm chắc phần thắng trong tay, nhưng khi thấy các bước của Lâm Chính gần giống như Y Vương, nụ cười lập tức tắt dần.
“Vô sỉ! Vô sỉ! Còn dám bắt chước thầy!”.
“Người Hoa Quốc hèn hạ!”.
Phía Hàn Thành bắt đầu chửi mắng.
Nhiều người khịt mũi khinh thường, thầm chửi phía Hàn Thành vô sỉ.
Bắt chước?
Lâm Chính thực hiện các bước nhanh hơn Y Vương Hàn Thành không phải ít, cho dù bắt chước thì cũng là Y Vương bắt chước Lâm Chính mới phải!
Nào ngờ Lâm Chính dừng lại, thản nhiên nói: “Nếu vậy thì tôi sẽ cho các người thua tâm phục khẩu phục!”.
Nói xong, Lâm Chính đổ hết tất cả dược liệu mình đã bốc sẵn, bắt đầu bốc lại từ đầu.
Y Vương Hàn Thành sửng sốt.
Những chuyên gia bác sĩ Hoa Quốc ở xung quanh cũng không hiểu ra sao.
Lâm Chính bốc lại một loạt thuốc khác hẳn với số thuốc của Y Vương Hàn Thành, sau đó nghiền nát, nấu lên.
Đồng thời khử khuẩn kim châm cứu, bắt đầu châm cứu lên ngón tay của người bệnh, đắp thuốc…
Lần này, những người kêu gào chửi mắng đó không còn gì để nói, ai nấy đỏ bừng mặt.
Y Vương Hàn Thành châm cứu theo kiểu Hàn Thành truyền thống, nhưng lại không theo thuật châm cứu truyền thống.
Mười ngón tay ông ta chuyển động cùng lúc, mười ba cây châm bạc lần lượt hạ xuống, châm vào vết thương của người bệnh.
Châm bạc khẽ lay động, phát ra tiếng kêu kỳ quái.
“Đông Giám Thập Tam Châm!”.
Khấu Quan bật thốt lên.
“Cái gì? Đông Giám Thập Tam Châm?”, Tề Trọng Quốc cũng kinh ngạc kêu lên.
“Đó là cái gì?”, Cục trưởng Hác tò mò hỏi.
“Một thuật châm cứu diễn hóa từ bí thuật Quỷ Cốc Thập Tam Châm của Hoa Quốc chúng ta, được sưu tầm ghi lại trong Đông Y Bảo Giám.
Trên thực tế là biến hóa từ Quỷ Cốc Thập Tam Châm.
Mặc dù hiệu quả không bằng Quỷ Cốc Thập Tam Châm, nhưng trước mắt thì đã rất đáng sợ rồi”, Khấu Quan nói.
Mọi người hít sâu một hơi.
“Vậy còn Quỷ Cốc Thập Tam Châm?”, Cục trưởng Hác vô thức hỏi.
“Đã thất truyền từ lâu”, Tề Trọng Quốc thở dài: “Nghe nói lần cuối Quỷ Cốc Thập Tam Châm xuất hiện là ở tỉnh Thiên Hành, vả lại đó là chuyện của mấy chục năm trước, cho đến bây giờ cũng chưa hề nghe nói có ai biết thuật này”.
“Hậu bối chúng ta chẳng bằng xưa”.
“Phải, nếu có kỹ thuật của tổ tiên thì đâu đến nỗi để những tên hề ở nơi chật hẹp nhỏ bé này ngông cuồng như vậy”.
Mấy vị bác sĩ già ở quanh đó thở dài, mặt lộ vẻ áy này.
Cục trưởng Hác cũng thở dài một tiếng, liên tục lắc đầu.
Nhưng lúc đó, Tề Trọng Quốc đột nhiên trợn tròn mắt.
Khấu Quan, Lạc Bắc Minh, Lạc Thiên và các chuyên gia bác sĩ khác đều như phát điên vây lại, kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.
“Không thể nào! Không thể nào! Chuyện này tuyệt đối không thể nào!”.
Y Vương Hàn Thành chưa thực hiện xong Đông Giám Thập Tam Châm bỗng nhiên đứng dậy, toàn thân run rẩy.
“Thầy!”.
Người bên phía Hàn Thành kinh ngạc kêu lên.
“Sao… Sao thế?”, Cục trưởng Hác sốt ruột hỏi.
Tề Trọng Quốc sững sờ nhìn Lâm Chính, run giọng nói: “Đó là… Quỷ Cốc Thập Tam Châm!”.
“Cái gì?”.
Mọi người xôn xao.
Lâm Chính… lại sử dụng Quỷ Cốc Thập Tam Châm chân chính?