NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Lương Huyền Mi ôm ngực, lau máu tươi ở khóe miệng, nhìn Trịnh Tử Nhã với đôi mắt ngập tràn lửa giận. Cô ta cắn đôi môi đầy máu, rồi lạnh lùng đáp: "Thư ký Trịnh, tôi đã nói rất nhiều lần rồi, tôi chỉ biết mấy công phu ngoại đảo này, thời gian tôi ở đảo Vong Ưu quá ngắn, không thể tiếp xúc tới võ học cốt lõi của bọn họ, tôi không biết gì về các thủ đoạn thực sự của bọn họ. Cho dù chị đánh chết tôi, thì tôi cũng không thể thi triển võ học chân chính của đảo Vong Ưu được".

"Vớ vẩn, cô được đích thân trưởng lão của đảo Vong Ưu lựa chọn, sao bọn họ có thể không bồi dưỡng cô chứ? Tôi thấy rõ ràng là cô giấu giếm, không chịu thi triển ra", bà lão ngoạc mồm chửi bới.

"Các bà không tin thì tôi cũng hết cách", Lương Huyền Mi trừng mắt nhìn bà ta, chẳng buồn giải thích nữa.

"Khốn kiếp, xem ra hôm nay bà đây không cho con ranh này một trận, thì cô ta không biết thủ đoạn của bà đây thế nào", bà lão nổi giận đùng đùng, lao tới đá vào bụng dưới của Lương Huyền Mi.

Bốp!

Lương Huyền Mi lại bị đá bay đi, nặng nề đập lưng vào tường.

Bức tường lập tức xuất hiện mấy vết nứt.

Cô ta ngã lăn xuống dưới chân tường, tay ôm lấy bụng, ý thức có chút mơ hồ.

"Cô có nói không?", bà lão mắng.

"Tôi... thực sự... không biết...", Lương Huyền Mi yếu ớt đáp.

"Con ranh chết tiệt này!", trong lúc tức giận, bà ta lại định ra tay.

"Đừng đánh nữa, có lẽ cô ta không biết thật", người đàn ông trung niên vừa nãy không nhìn nổi nữa, lập tức đứng dậy quát.

"Chưởng môn Hồ, ông năm lần bảy lượt nói đỡ cho con ranh này, sao nào? Chắc không phải ông nhìn trúng cô ta đấy chứ?", một người phụ nữ trang điểm đậm ngồi ở bên cạnh, nói với giọng điệu quái gở.

"Cô ta bằng tuổi con gái ông đấy, ông không thấy ngại à?", bà lão hừ một tiếng.

"Các bà... đúng là vô lý! Toàn nói hươu nói vượn! Thôi vậy, các bà muốn làm gì thì làm, tôi mặc kệ đấy", người đàn ông trung niên bực bội đáp, cũng không muốn tham gia vào chuyện này, liền phất tay áo rời đi.

"Thực ra chưởng môn Hồ nói cũng đúng, chúng ta ỷ đông ức hiếp một cô gái, nếu chuyện này đồn ra ngoài, thì chúng ta ít nhiều cũng bị mất mặt. Theo tôi thấy, đừng ép hỏi cô ta nữa, nhỡ chuyện này ầm ĩ lên thì cũng không tốt cho mọi người", lại một người nữa lên tiếng.

Nghe thấy thế, không ít người cũng gật đầu đồng tình.

Trịnh Tử Nhã khẽ gật gù: "Nếu mọi người đã nói vậy thì được, tiền bối Thường cũng đừng làm khó cô ta nữa, chúng ta kết thúc chuyện này tại đây đi".

Dứt lời, Trịnh Tử Nhã liền đứng dậy, đi về phía Lương Huyền Mi.

Cô ta tháo chiếc kính gọng vàng trên sống mũi, ánh mắt có chút lạnh lùng, đứng từ trên cao nhìn xuống Lương Huyền Mi đang nằm dưới đất, nhẹ giọng nói: "Lương Huyền Mi, tôi chỉ hỏi lần cuối cùng, rốt cuộc cô có chịu thi triển võ học chân chính của đảo Vong Ưu cho chúng tôi xem không?".

"Rốt cuộc... các người muốn tôi lặp lại bao nhiêu lần nữa... Tôi đã nói rồi... Tôi chỉ học được những thứ này... Võ học chân chính của đảo Vong Ưu... thì tôi thực sự... không biết...", Lương Huyền Mi yếu ớt đáp, toàn thân đã không còn sức lực.

Trịnh Tử Nhã hít sâu một hơi, khàn giọng nói: "Đây là cô tự chọn đấy nhé".

Nói xong, cô ta liền nhìn về phía cửa.

Cô gái lạnh lùng đứng ở cửa phòng họp lập tức tiến vào, đứng trước mặt Lương Huyền Mi.

Hơi thở của Lương Huyền Mi như nghẹn lại, cô ta ngẩng phắt đầu lên, chỉ thấy một bàn tay như móng vuốt sắc bén, khóa chặt lấy cổ tay cô ta...



Ừng ực, ừng ực...

Một bát thuốc Đông y đắng ngắt được rót vào bụng.

"Bố thấy đỡ hơn chưa", Lâm Chính đỡ Lương Phong Nghiêm, lên tiếng hỏi.

"Đỡ nhiều rồi... Cảm ơn con, Tiểu Chính", Lương Phong Nghiêm nặn ra một nụ cười, yếu ớt đáp.

"Vết thương của bố rất sâu, con đã dùng châm bạc gây tê cục bộ cho bố, nhưng một khi hết hiệu quả thì chắc chắn sẽ rất đau. Thời gian này bố hãy nghỉ ngơi thật nhiều, đừng động đậy lung tung, chờ miệng vết thương lành lại, rõ chưa?", Lâm Chính dặn dò.

"Được... không ngờ y thuật của con lại tinh thâm như vậy, xem ra mọi người đã hiểu lầm con rồi", Lương Phong Nghiêm cười nói.

Nhưng nói được mấy câu lại động đến miệng vết thương, ông ta đau đớn xuýt xoa.

"Được rồi, chút y thuật này của con cũng không đáng nhắc tới, chỉ xử lý được mấy vết thương đơn giản thôi. Bố nghỉ ngơi đi, để con chuẩn bị chút thuốc cho bố, bảo Hồng Anh sắc thuốc cho bố uống đúng giờ, nghỉ ngơi mấy tháng là được", Lâm Chính nói xong, đang định đứng dậy rời đi.

"Khoan đã Tiểu Chính...", đúng lúc này thì Lương Phong Nghiêm bỗng kêu lên.

"Sao thế bố?", Lâm Chính dừng bước, nhìn ông ta với ánh mắt kỳ quái.

Lương Phong Nghiêm do dự một lát, rồi dè dặt nói: "Ừm... sau này bố luyện công... sẽ thực sự để lại di chứng sao?".

"Vâng".

Lâm Chính không chút do dự, bình thản nói: "Muốn xử lý di chứng này, thì bố phải điều dưỡng ít nhất ba năm".

"Ba năm sao... Bố đã chừng này tuổi rồi, ba năm sau làm sao mà luyện công nổi nữa... Thôi vậy, thiên phú của bố vốn đã không cao, võ công không nổi trội, luyện hay không cũng chẳng sao. Tiểu Chính, con bận gì thì đi làm đi", Lương Phong Nghiêm cười nói.

Lâm Chính gật đầu rồi bước ra khỏi phòng.

Anh hiểu suy nghĩ của Lương Phong Nghiêm.

Sau khi Lương Huyền Mi từ đảo Vong Ưu trở về, chi của Lương Phong Nghiêm có thể nói là thanh thế tăng vọt, mấy ông lão bên trên cũng có ý bồi dưỡng Lương Huyền Mi, nên từng suy nghĩ đến việc để Lương Phong Nghiêm tiếp nhận vị trí gia chủ nhà họ Lương.

Nhưng Lương Phong Nghiêm gặp chuyện này, rất có khả năng sẽ không giữ được vị trí gia chủ nữa.

Ai cũng nghĩ Lương Phong Nghiêm là người nhu nhược, không có dã tâm.

Thực ra... ông ta có dã tâm rất lớn.

Nhưng ông ta sẽ không bị dã tâm của bản thân khống chế, lúc cần buông tay, ông ta vẫn học được cách buông tay...

"Họ Lâm kia, bố tôi sao rồi?", Lương Bình Triều vội vàng chạy tới kéo áo Lâm Chính lại, tức giận chất vấn.

"Tình hình của bố nuôi không tệ lắm, còn nữa, mong cậu hãy khách sáo chút, bỏ tay ra", Lâm Chính lạnh lùng đáp.

"Thằng khốn, tôi cảnh cáo anh, nếu bố tôi có mệnh hệ gì, tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh đâu! Lũ ngu ngốc trong gia tộc cũng thật là quá đáng, dám để anh chữa trị cho bố tôi. Bọn họ muốn hại chết bố tôi sao?".

Lương Bình Triều phẫn nộ đẩy Lâm Chính ra, sau đó tức tối lao vào trong phòng.

Lâm Chính nhìn anh ta, rồi lắc đầu bước ra ngoài cổng.

Cũng may cách nhà họ Lương không xa có một hiệu thuốc lớn, Lâm Chính bốc đủ lượng thuốc của một tháng rồi trở về. Anh viết đơn thuốc đưa cho Lương Hồng Anh.

"Cứ làm theo đơn thuốc là được, thời gian này hãy để ý chăm sóc nhiều hơn, vất vả cho cô rồi", Lâm Chính nói.

"Không có gì, đây là việc chúng tôi nên làm mà", Lương Hồng Anh mỉm cười đáp, sau đó lại nói: "Anh Lâm, sáng ngày mai... chắc không phải anh sẽ đến Hiệp hội Võ thuật đấy chứ?".

"Ừ", Lâm Chính bình tĩnh đáp.

Anh vừa dứt lời, hơi thở của Lương Hồng Anh như nghẹn lại...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi