NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Người nhà họ Lương không hiểu, tại sao Lương Huyền Mi bị phế mà ông ba lại kêu là nhà họ Lương sắp gặp xui xẻo?

Hiệp hội Võ thuật đã trút giận thì chớ, chẳng lẽ còn làm gì nhà họ Lương sao?

Nhưng Lương Vệ Quốc đã nói vậy thì cũng không ai dám phản bác, vội chạy đi gọi điện thoại cho Lương Khánh Tùng và Lương Hổ Khiếu.

Hai người không biết thân phận của Lâm Chính, cũng không biết sự tình nghiêm trọng, nhưng đích thân Lương Vệ Quốc gọi điện thoại, nên vẫn từ tỉnh khác về.

Còn lúc này, Lâm Chính đã được Vệ Yến đưa đến bệnh viện thành phố.

Lương Huyền Mi được đưa vào ICU, tình hình không hề lạc quan.

Lâm Chính tìm ngay đến bác sĩ điều trị chính.

"Vết thương của bệnh nhân rất nghiêm trọng, xương tay phải gãy nát, vùng bụng và vùng đầu đều bị tụ máu. Không những vậy, nhiều dây thần kinh trên người cô ấy bị đứt do ngoại lực ảnh hưởng. Muốn khôi phục hoàn toàn thì phải mất ít nhất một năm, hơn nữa sẽ để lại di chứng rất nặng nề..."

Bác sĩ điều trị chính đưa báo cáo kiểm tra cho Lâm Chính rồi đáp.

Lâm Chính cầm bản báo cáo, ngồi xuống chiếc ghế ở hành lang, không nói một lời.

"Chủ tịch Lâm, anh không sao chứ?", Vệ Yến ở bên cạnh thấy không đành lòng, liền dè dặt gọi.

"Không sao..."

Lâm Chính hít sâu một hơi, đưa báo cáo cho Vệ Yến.

"Cô gọi ngay cho Mã Hải, bảo ông ta chọn những bác sĩ giỏi nhất từ học viện Huyền Y Phái, đến Yên Kinh chữa trị cho Huyền Mi. Bảo với bọn họ rằng dùng dược liệu quý đến đâu cũng được, tôi chỉ có một yêu cầu, đó là khiến Huyền Mi khỏe lại trong thời gian ngắn nhất, hơn nữa... không được để lại bất cứ di chứng gì, rõ chưa?", Lâm Chính đanh giọng nói.

"Vâng, Chủ tịch Lâm", Vệ Yến gật đầu, rồi chạy sang một bên gọi điện thoại.

"Chị!".

Một tiếng hét thảm thiết vang lên ở cuối hành lang.

Chỉ thấy Lương Tiểu Điệp nước mắt giàn giụa chạy tới.

"Tiểu Điệp!".

Lâm Chính lập tức đứng dậy ngăn cô ta lại.

"Chị tôi đâu? Chị ấy sao rồi? Lâm Chính, chị tôi đâu?", Lương Tiểu Điệp túm lấy cánh tay Lâm Chính, tâm trạng kích động hỏi.

"Huyền Mi không sao, anh đã sắp xếp bác sĩ giỏi nhất điều trị cho cô ấy rồi, em yên tâm đi", Lâm Chính an ủi.

Nhưng ngay sau đó, Lương Tiểu Điệp lại tát một cái rất mạnh vào mặt Lâm Chính.

Lâm Chính nhanh tay nhanh mắt tóm được cổ tay Lương Tiểu Điệp.

Nhưng Lương Tiểu Điệp lại nhổ một ngụm nước bọt vào ngực anh.

"Sắp xếp bác sĩ giỏi nhất? Anh cũng xứng sao? Chẳng phải anh nói anh là anh cả của chị ấy sao? Tại sao chị ấy lại bị thương như vậy? Anh bảo vệ chị ấy kiểu gì thế? Anh cũng xứng làm anh của chị ấy sao? Anh là cái thá gì chứ? Loại vô dụng như anh có tư cách gì để bảo vệ chị ấy? Cút đi! Anh cút ngay cho tôi!", Lương Tiểu Điệp phẫn nộ gào lên, nước mắt giàn giụa.

"Xin cô hãy chú ý lời nói và hành vi của mình".

Vệ Yến vội vàng tắt điện thoại, rồi bước tới định kéo Lương Tiểu Điệp ra.

"Vệ Yến, cô cứ kệ đi", Lâm Chính trầm giọng quát.

Cơ thể Vệ Yến cứng đờ, có chút khó xử, nhưng vẫn gật đầu: "Vâng, Chủ tịch Lâm".

Chủ tịch Lâm?

Lương Tiểu Điệp hơi sửng sốt, cảm thấy rất khó hiểu.

Lâm Chính buông tay ra.

"Em muốn đánh thì đánh đi", Lâm Chính mặt không cảm xúc nói.

"Đánh anh? Tôi sợ đau tay", Lương Tiểu Điệp lạnh lùng đáp.

"Thực ra em nói đúng, anh không có tư cách làm anh của Huyền Mi, lần này quả thực là anh không bảo vệ tốt cô ấy, Tiểu Điệp, anh xin lỗi", Lâm Chính hít sâu một hơi, ánh mắt lạnh thấu xương.

"Anh không cần xin lỗi tôi, bởi vì từ trước đến giờ tôi không trông mong một kẻ vô dụng như anh có thể bảo vệ chị, chỉ có chị trông mong thôi. Anh nên xin lỗi chị ấy mới đúng".

Lương Tiểu Điệp lạnh lùng nói, lau nước mắt ở khóe mắt, rồi xoay người chạy đi.

Lâm Chính lặng lẽ đứng ở hành lang, bất động như một pho tượng.

Mọi người đi qua đều quay sang nhìn anh.

Vệ Yến chần chừ một lát rồi lấy khăn giấy trong túi xách ra, đưa cho Lâm Chính.

Lâm Chính nhận lấy, lau nước bọt trên ngực đi, rồi ném nó vào thùng rác.

"Vệ Yến".

"Sao vậy Chủ tịch Lâm?".

"Cô có biết đường đến Hiệp hội Võ thuật không?", Lâm Chính khàn giọng hỏi.

Vệ Yến run rẩy, gật đầu đáp: "Có ạ".

"Đi thôi".

Lâm Chính đi về phía thang máy.

Vệ Yến lập tức chạy theo.

Lâm Chính lên xe, rồi đâm châm bạc vào cổ.

Trong chớp mắt, anh lại khôi phục dung mạo của thần y Lâm.

Vệ Yến không khỏi nhìn thêm mấy cái, vốn định khen anh, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của anh thì trong lòng giật thót, da đầu cũng trở nên tê dại.

"Chủ tịch Lâm, nếu anh dùng thân phận này đến Hiệp hội Võ thuật, thì có thể thay bộ quần áo khác, trên xe có một bộ vest mới mua cho anh đấy".

"Được".

Lâm Chính gật đầu.

Vệ Yến xuống xe.

Một lát sau, Lâm Chính thay xong quần áo, Vệ Yến liền lái xe đến Hiệp hội Võ thuật.

20 phút sau, xe dừng trước cổng Hiệp hội Võ thuật.

Lâm Chính xuống xe, chỉnh lại bộ vest, rồi sải bước tiến vào.

"Xin hỏi anh tìm ai?".

Bảo vệ ở cổng bước tới cười nói.

"Thư ký Trịnh có đây không?".

"Bọn họ đang họp, xin hỏi anh có hẹn trước không?", bảo vệ hỏi.

"Bọn họ họp ở đâu?", Lâm Chính bình tĩnh hỏi.

"Xin hỏi anh có chuyện gì không?", bảo vệ dè dặt nói.

Lâm Chính ngoảnh sang nhìn anh ta, sau đó lấy một tờ giấy chứng nhận trong túi ra, đưa cho bảo vệ.

Bảo vệ nhìn thấy, hơi thở như nghẹn lại, mừng rỡ nói: "Hóa ra anh là thần y Lâm thật, trời ơi, thảo nào tôi thấy quen mắt thế? Thần y Lâm, chào anh, chào anh, anh... anh có thể cho tôi xin chữ ký không? Tôi là người hâm mộ của anh đấy!".

"Chờ tôi xử lý xong mọi chuyện đã, đám thư ký Trịnh họp ở tầng mấy vậy?", Lâm Chính bình tĩnh hỏi.

"Tầng hai, tầng hai, có cần tôi gọi trước cho thư ký Trịnh không?".

"Không cần đâu, Vệ Yến, cô chờ tôi ở đây".

Lâm Chính xua tay rồi đi vào trong.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi