*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lúc này, một nhóm bác sĩ đi vào.
“Ông cụ Lương, mọi chi phí của cô Lương đều do Học viện Huyền Y Phái tôi trả, phương án điều trị và bác sĩ điều trị chính cũng là do Học viện Huyền Y Phái chúng tôi đưa ra, có lẽ ông không chặn đường điều trị bệnh của cô ấy được đâu”.
Một bác sĩ trung niên đeo kính bước vào, đi thẳng tới, nói.
Người nhà họ Lương đồng loạt quay lại nhìn, lập tức sững sờ.
“Ông là… bác sĩ Triệu?”.
Có người kinh ngạc kêu lên.
Bác sĩ Triệu là bác sĩ nổi tiếng ở bệnh viện thành phố.
Y thuật bản thân ông ta vô cùng cao siêu, hơn nữa từng đi du học nước ngoài một thời gian, đồng thời cũng từng đăng nhiều báo cáo luận văn trên diễn đàn học thuật, dẫn đến một trận náo động, là một trong những đại diện của giới y học Yên Kinh, địa vị phi phàm.
Nhìn thấy bác sĩ Triệu xuất hiện, sắc mặt của người nhà họ Lương đều không được tự nhiên.
“Bác sĩ Triệu, ông muốn đối đầu với tôi sao?”, Lương Khánh Tùng nghiến răng nghiến lợi hỏi.
“Đâu dám, chỉ là ông cụ Lương, cô Lương Huyền Mi là bệnh nhân của tôi, tôi có nghĩa vụ chữa trị cho cô ấy. Hơn nữa, cô ấy cũng là do thầy tôi gửi gắm cho tôi chữa trị. Tôi nhất định phải cố hết sức để cô ấy phục hồi, cho nên rất xin lỗi”, bác sĩ Triệu lịch sự nói.
“Thầy ông? Thầy ông là ai?”, Lương Khánh Tùng lạnh lùng hỏi.
“Thần y Lâm!”, bác sĩ Triệu nói.
Lương Khánh Tùng nhíu mày.
“Cô Lương, cô không cần phải lo lắng. Nếu cô không còn nơi nào để đi, Học viện Huyền Y Phái chúng tôi sẽ cung cấp chỗ ở cho cô, còn việc điều trị của cô thì không cần phải lo lắng, không ai có thể đuổi cô ra khỏi bệnh viện”, bác sĩ Triệu nói.
“Cảm ơn bác sĩ”, Lương Huyền Mi lộ ra nụ cười chua chát.
Lương Khánh Tùng liên tục gật đầu, tức tới mức gan phổi sắp nổ tung.
“Tốt! Tốt! Tốt lắm! Xem ra không những là Lệ Vô Cực đối phó với nhà họ Lương, thần y Lâm cũng muốn đối đầu với nhà họ Lương chúng ta! Được! Được! Tôi nhớ rồi! Bác sĩ Triệu! Ông giỏi lắm!”.
“Nếu không có chuyện gì khác thì xin đừng quấy rầy bệnh nhân nghỉ ngơi”, bác sĩ Triệu nói.
Lương Khánh Tùng không lên tiếng, nhưng sự lạnh lùng trong mắt đã hóa thành sương, bước nhanh vào phòng bệnh.
Người nhà họ Lương hừ lạnh liên tục, cũng rời đi theo.
Nhìn thấy Lương Khánh Tùng đi rồi, Lương Huyền Mi thở phào nhẹ nhõm.
“Cô Lương, đây là số liên lạc cá nhân của tôi, nếu có việc gì thì gọi vào số của tôi. Thầy đã dặn nhất định phải chăm sóc tốt cho cô”, bác sĩ Triệu đi đến, lấy một tấm danh thiếp ra đưa cho Lương Huyền Mi.
“Bác sĩ Triệu, thật sự rất cảm ơn ông”.
“Đây là chuyện tôi nên làm”, bác sĩ Triệu cười nói: “Không sao, cô nghỉ ngơi cho khỏe”.
“Vâng”.
Lương Huyền Mi nhẹ nhàng gật đầu.
Lương Thu Yến bèn kéo tay Lương Huyền Mi: “Con gái à, nếu con đã quyết định thì mẹ sẽ đi tìm nhà cho con, cả nhà chúng ta dọn ra ngoài. Chỉ cần nhà chúng ta vui vẻ ở cùng nhau, đi đâu cũng được”.
“Thu Yến, bác còn một căn nhà ở trung tâm thành phố, các cháu tạm thời dọn đến đó ở đi. Chuyện trong nhà bác sẽ bàn bạc với anh cả, anh hai, tranh thủ xóa bỏ hiểu lầm”, Lương Vệ Quốc nói.
“Ông nội ba, chuyện này ông đừng lo nữa. Nếu liên lụy tới người của chi thứ ba, chúng cháu… chúng cháu sẽ rất bứt rứt… Chuyện nhà cửa cứ để chúng cháu tự lo ạ…”, Lương Huyền Mi khẽ giọng nói.
“Haizz, cháu nói gì vậy? Dù sao chúng ta cũng là người một nhà, chỉ là anh cả và anh hai quá cố chấp, tóm lại các cháu cứ đến đó ở trước, chuyện trong nhà cứ để ông giải quyết”.
Lương Vệ Quốc kiên trì nói.
Hai mẹ con Lương Huyền Mi nghe vậy cũng chỉ đành đồng ý.
Lương Vệ Quốc vội vã trở về nhà họ Lương.
Lương Thu Yến cũng định đến nhà ở trung tâm thành phố sửa soạn, đồng thời thông báo cho mấy người Lương Tiểu Điệp, Lương Phong Nghiêm, Lương Bình Triều. Còn Lương Quản Trạch, bây giờ nó không ở Yên Kinh, tạm thời chưa cần để nó biết.
Lương Huyền Mi ở một mình trong phòng bệnh tĩnh dưỡng.
Nhưng cô lại trằn trọc không yên.
Không biết vì sao cô luôn có một dự cảm chẳng lành.
Cô mang theo tâm trạng bất an này ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Đến bảy giờ tối, cửa phòng bệnh bị mở ra, sau đó một bóng người lảo đảo đi vào.
Vừa nhìn thì thấy là Lương Bình Triều.
“Anh hai, sao anh lại đến đây? Không phải anh về nghỉ rồi sao?”, Lương Huyền Mi đang ngủ thì bị thức giấc, ngạc nhiên lên tiếng.
“Anh tới thăm em”, Lương Bình Triều hít sâu một hơi, đi tới cạnh giường.
“Vậy à?”, Lương Huyền Mi khẽ nhíu mày.
Lương Bình Triều muốn nói gì đó lại thôi.
Một lúc lâu sau, Lương Huyền Mi lên tiếng trước.
“Anh hai, anh có việc gì thì nói thẳng đi, không cần phải giấu giếm”.
“Chuyện đó… Huyền Mi à, lần này anh hai qua đây là đại diện cho gia tộc, nhờ em đi mời thần y Lâm ra khiêu chiến với Lệ Vô Cực”, Lương Bình Triều nhỏ giọng nói.
“Là ông nội cả và ông nội hai bảo anh tới phải không? Không phải em đã nói với họ rất rõ ràng rồi sao? Chẳng lẽ còn bắt em phải lặp lại một lần nữa?”, Lương Huyền Mi giận dữ nói.
“Lúc chiều tối, anh đã gọi mẹ về nhà họ Lương”, Lương Bình Triều nói.
Câu này khiến Lương Huyền Mi như ngừng thở.