NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Đám đông nín lặng. Tất cả đều sững sờ, ai ai cũng có cảm giác như tim rớt ra ngoài.

Người này có thật sự là bác sĩ Đông y không? Không! Cậu ta không phải. Thần y Lâm của lúc này chắc chắn không phải là bác sĩ. Mà là một thiên kiêu tuyệt thế! Một song lệnh thiên kiêu.

Ngô Khai Sầu bị ép từ chức, cả hiệp hội võ thuật vì chuyện này được thay máu. Đây là điều không ai muốn và cũng là điều mà rất nhiều người khác ngóng chờ. Sau chuyện này, cả hiệp hội võ thuật trở nên chấn động.

“Đây là thần y Lâm sao?”, có người đứng trên tầng nhìn xuống cảm thán với ánh mắt long lanh.

“Nhân tài xuất hiện rồi. Sự tài giỏi của người này đã gây chấn động cả giới võ thuật Hoa Quốc rồi đấy”, một người trung niên bên cạnh lên tiếng.

“Hơn nữa cậu ấy còn trẻ tuổi như vậy cơ mà. Thật không dám tin, sau mười năm nữa thần y Lâm sẽ đạt tới cảnh giới như thế nào”.

“Đúng vậy…nhưng sông có khúc người có lúc. Mười năm sau chắc chắn là thời đại của cậu ta, thế nhưng có duy trì được qua mười năm không thì thật khó mà nói trước được”, có không ít tiền bối có mặt truyền tai nhau.

Lương Hổ Khiếu đập mạnh vào lan can. Ông ta tức tới mức xì khói.

“Khốn khiếp! Lệ Vô Cực đúng là tên vô dụng! Bất tài!”, Lương Hổ Khiếu thầm chửi rủa.

“Thần y Lâm thắng rồi…xong rồi, lần này xong thật rồi!”

“Đến cả hội trưởng Ngô cũng bị ép từ chức…Ôi trời, sao nhà họ Lương có thể đỡ được cơn lửa giận của cậu ta chứ?”

“Lần này xong thật rồi!”, đám đông run rẩy kêu lên.

“Nhanh, nhanh tìm Thu Yến và Phong Nghiêm", Lương Vệ Quốc vội vàng nói.

“Tìm họ làm gì? Chú còn hi vọng họ có thể khuyên được thần y Lâm sao? Bọn họ có liên quan gì tới cậu ta chứ! Người nên mời lúc này là Huyền Mi mới phải”, Lương Hổ Khiếu lạnh giọng.

“Anh cả, anh không hiểu. Lương Huyền Mi hôn mê bất tỉnh, chỉ có Thu Yến mới có thể bảo vệ được nhà họ Lương thôi!”, Lương Vệ Quốc vội vàng nói. Ông ta thật muốn nói ra thân phận thật sự của thần y Lâm nhưng lại không dám. Vì nếu nói ra thì thần y Lâm sẽ nổi giận mất.

Phụt! Lúc này, Lương Khánh Tùng ở bên cạnh nôn ra một ngụm máu tươi.

“Ông hai! Ông hai làm sao vậy?”

“Người đâu, ông hai bị thương rồi!”

“Người đâu!", người nhà họ Lương ở tầng trên trở nên nhốn nháo. Lương Hổ Khiếu vội vàng đỡ Lương Khánh Tùng, nhìn ông ta bằng vẻ không sám tin.

“Chú...làm sao vậy?”, Lương Hổ Khiếu run rẩy.

“Anh cả…em…”, Lương Khánh Tùng định nói gì đó nhưng nói không lên lời, cứ thế phun cả máu vào mặt Lương Hổ Khiếu.

“Chính là do nhát châm của thần y Lâm”, Lương Vệ Quốc lầm bầm. Lúc này, tất cả đều tái mặt.

“Thần y Lâm..thật sự lợi hại đến vậy sao?”, Lương Hổ Khiếu với hai mắt trống rỗng nhìn Lương Khánh Tùng.

Một nhát châm mà có thể lấy đi một mạng người. Thủ đoạn đúng là xuất quỷ nhập thần. Lúc này, Lương Vệ Quốc ghì vai ông ta, nói bằng giọng run rẩy: “Anh cả…cúi đầu thôi!”

“Chú nói gì?", Lương Hổ Khiếu nhìn ông ta bằng vẻ không dám tin. Chỉ một câu nói mà không khác gì nhát dao đâm vào trái tim ông ta.

“Chuyện tới nước này rồi, chúng ta không còn lựa chọn nào khác. Chúng ta hạ mình thôi, như vậy may ra nhà họ Lương còn được cứu. Nếu như cứ cố chấp thì không chỉ anh hai mất mạng mà đến cả cơ nghiệp hàng trăm năm qua của nhà họ Lương cũng tan thành mây khói đấy”, Lương Vệ Quốc trầm giọng.

“Hạ mình sao? Chú có biết đang nói gì không? Bao nhiêu người thế này mà chú bảo tôi hạ mình? Vậy thể diện nhà họ Lương để ở đâu? Lương Hổ Khiếu tôi sau này còn làm người thế nào đây? Tôi từng này tuổi rồi lại phải cúi đầu trước một kẻ bằng tuổi cháu mình à? Vậy thì giết tôi đi cho rồi!”, Lương Hổ Khiếu kích động, mặt đỏ linh căng.

Có không ít người ở bên ngoài nhìn vào.

“Vậy anh muốn hủy diệt cả nhà họ Lương phải không?”, Lương Vệ Quốc cũng lớn tiếng.

Dứt lời, Lương Hổ Khiếu cảm thấy ớn lạnh toàn thân. Ông ta đứng ngây ra. Đôi mắt sâu hoắm của ông ta nhìn chăm chăm Lương Vệ Quốc rồi lại nhìn Lương Khánh Tùng.

Phải rồi…Nếu cứ tiếp tục như thế này thì nhà họ Lương sẽ bị hủy hoại thật mất thôi. Cơ nghiệp của nhà họ Lương không nên bị phá hủy trong tay ông ta.

Lúc này Lương Khánh Tùng đã mất đi ý thức. Ông ta cũng nhiều tuổi rồi, sao có thể chịu đựng được chứ.

Lương Hổ Khiếu nhắm mắt. Một lúc sau ông ta mở mắt ra. Ông ta vỗ vai Lương Khánh Tùng rồi quay qua nhìn Lương Vệ Quốc” “Những gì tôi làm đều là vì muốn tốt cho nhà họ Lương. Giờ tôi mới phát hiện ra là chẳng qua tôi chỉ vì mình, vì thể diện mà thôi…Thôi bỏ đi, Vệ Quốc, chú đi cùng tôi…”

Ông ta đã nghĩ thông rồi. Dù nghĩ không thông thì giờ cũng hết cách.

“Dạ!”, Lương Vệ Quốc hai mắt đỏ hoe, lập tức đứng dậy. Nhà họ Lương rời khỏi đó, đi về phía Lâm Chính. Mọi người xung quanh đều nhìn họ chăm chăm. Có những người đã đoán ra chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

“Thần y Lâm, Hổ Khiếu tôi biết sai rồi. Mong cậu giơ cao đánh khẽ, tha cho Tùng Khánh”, Lương Hổ Khiếu nói giọng khàn khàn, đôi mắt ánh lên vẻ phức tạp.

Nói xong, ông ta gập người trước Lâm Chính. Đám đông bàng hoàng. Cảnh tượng đó khắc sâu trong tâm trí những người có mặt. Có lẽ họ không bao giờ có thể quên được..

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi