NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

“Anh yên tâm, mặc dù bố của Vô Hằng là phó môn chủ, nhưng tôi tin các vị trưởng lão và môn chủ vẫn rất công bằng. Tôi vốn không làm gì hổ thẹn với lương tâm, có gì phải sợ đối chất với bọn họ? Huống hồ, sư phụ rơi vào kết cục hôm nay đều là do tôi gây ra, tôi phải chịu trách nhiệm chuyện này!”, Lệ Vô Cực hùng hồn nói.

“Nhưng vấn đề là bây giờ anh đã mất hết võ công, nếu tông môn đứng về phía anh thì phải trừng phạt Vô Hằng nghiêm khắc. Anh cảm thấy Kỳ Lân Môn sẽ vì một kẻ vô dụng không có chút võ công nào mà trừng phạt một thiên tài sao? Thế nên, nếu anh muốn đối chất, kết cục chỉ có một, đó là anh sẽ phải nhận tội danh này! Anh còn không hiểu sao?”, Lâm Chính nói.

Lệ Vô Cực nhíu mày, âm thầm nghiến răng: “Vậy… anh Lâm, bây giờ tôi phải làm sao?”.

“Khoan hãy nghĩ tới chuyện sư phụ anh, bây giờ anh còn khó giữ được mình, vẫn nên nghĩ cách làm sao thoát khỏi đây đi. Còn tôi, tôi chỉ đến để đổi Thiên Huyền Thảo, không can thiệp vào chuyện của tông môn các anh”, Lâm Chính lắc đầu.

Lệ Vô Cực rủ mi mắt.

Đúng vậy, Lâm Chính không cần thiết phải giúp hắn, nếu nói về nhân tình, lúc Lâm Chính giúp hắn khôi phục khả năng đi lại thì đã trả rồi, không thể nào vì hắn mà đắc tội với Kỳ Lân Môn.

“Được, thần y Lâm, lát nữa anh cứ làm việc của anh đi, phần tôi không sao đâu. Anh là người ngoài, đúng là không tiện can thiệp, tôi sẽ nghĩ cách”, Lệ Vô Cực cười gượng nói.

“Môn chủ đến!”.

Lúc này, một tiếng hô vang lên.

Sau đó thì thấy vài bóng người vội vã đi vào.

Lâm Chính nghiêng đầu nhìn.

Đi đầu là một người đàn ông oai phong mặc trường bào màu nâu, hai tóc mai bạc trắng.

Gương mặt người đàn ông đầy vẻ phong trần, vẻ mặt không giận tự uy, khí tức sâu không thể dò, vừa nhìn đã biết là cao thủ võ học. Hơn nữa… không phải là võ học bình thường, mà chắc chắc là con đường cổ võ.

Mấy người bên cạnh đa số đều như vậy.

Nhưng có một người khiến Lâm Chính chú ý.

Người đó mặc áo quần hoa lệ, cũng ăn mặc phong cách cổ xưa giống như người xung quanh, trông vẻ ngoài khoảng hơn năm mươi tuổi, nhưng vừa vào cửa, ông ta đã nhìn chằm chằm Lệ Vô Cực, trong mắt toát ra sự lạnh lẽo.

“Bái kiến môn chủ, bái kiến phó môn chủ, bái kiến các vị trưởng lão”.

Đệ tử trong đại điện, kể cả Lệ Vô Cực lập tức hành lễ.

“Miễn lễ!”.

Môn chủ Kỳ Lân Môn phất tay, sau đó ngồi vào vị trí chính giữa ở phía trên.

Những người khác lần lượt ngồi xuống.

Người có ánh mắt lạnh lùng đó lại ngồi xuống vị trí phó môn chủ.

Lâm Chính nhíu mày.

Môn chủ Kỳ Lân Môn liếc nhìn Lệ Vô Cực, sau đó đường nhìn lại quét sang Lâm Chính, hờ hững lên tiếng: “Người này là ai?”.

“Bẩm môn chủ, người này chính là thần y Lâm tiếng tăm lừng lẫy. Lần này anh ta đến đây là muốn đổi Thiên Huyền Thảo từ môn chủ!”, Lệ Vô Cực chắp tay nói.

“Thế nên, người này là do cậu dẫn đến?”, phó môn chủ Lưu Quy ở cạnh lạnh lùng quát hỏi.

Lệ Vô Cực tỏ ra đăm chiêu, nhưng vẫn trả lời: “Bẩm phó môn chủ, đúng vậy”.

“Lệ Vô Cực, cậu thật to gan! Dám tự tiện dẫn người ngoài vào Kỳ Lân Môn! Cậu không biết quy tắc của Kỳ Lân Môn hay sao?”, Lưu Quy vỗ tay vịn, đứng dậy quát: “Lệ Vô Cực, cậu có biết tội chưa?”.

Sắc mặt Lệ Vô Cực khó coi, nhỏ giọng nói: “Phó môn chủ, thần y Lâm là thần y đương thời, đan dược luyện chế ra không hề tầm thường. Vô Cực nghĩ nếu môn chủ có được thuốc tăng thọ của thần y Lâm, kéo dài tuổi thọ sẽ là chuyện may mắn rất lớn đối với Kỳ Lân Môn”.

“Thuốc tăng thọ?”.

Người ở đây nghe vậy đều đứng ngồi không yên.

Hiển nhiên, bọn họ đều đã nghe tới thuốc thần này.

Môn chủ Kỳ Lân Môn cũng hé mắt ra, nhìn về phía Lâm Chính.

“Mặc dù Kỳ Lân Môn thuộc phái ẩn thế, nhưng chúng tôi cũng có nghe về danh tiếng của thuốc tăng thọ. Thế nào? Thần y Lâm có mang theo thuốc tăng thọ đến sao?”.

“Nếu không có thuốc tăng thọ, sao dám lên Kỳ Lân Môn? Môn chủ, không biết ông có hứng thú với thuốc tăng thọ hay không?”, Lâm Chính nói.

“Cậu muốn dùng thuốc tăng thọ đổi lấy Thiên Huyền Thảo của tôi?”.

“Đúng, nếu môn chủ đồng ý, bây giờ chúng ta có thể giao dịch”.

“Nhưng Thiên Huyền Thảo là báu vật của Kỳ Lân Môn chúng tôi, chỉ dựa vào một viên thuốc tăng thọ, e rằng không đủ để trao đổi”, môn chủ Kỳ Lân Môn thờ ơ nói.

“Môn chủ muốn mấy viên?”, Lâm Chính không đổi sắc mặt, nói.

“Ừm… Thế này vậy, thần y Lâm, trời đã tối, nếu cậu không ngại thì tối nay hãy ngủ lại đây một đêm, tôi sẽ bàn bạc với phó môn chủ và các vị trưởng lão. Dù sao Thiên Huyền Thảo cũng là bảo vật của Kỳ Lân Môn, không phải của một mình tôi. Nếu có thể đổi nó lấy lợi ích, tôi cũng không thể độc hưởng. Đợi chúng tôi bàn bạc xong có được kết quả, ngày mai sẽ cho cậu một câu trả lời, được không?”, môn chủ Kỳ Lân Môn lên tiếng.

Ánh mắt Lâm Chính dao động, trong lòng có suy nghĩ khác, nhưng vẫn không phản bác.

“Thời gian của tôi không nhiều, trước trưa mai tôi phải quay về Yên Kinh, vậy nên mong môn chủ hãy mau chóng trả lời tôi”.

“Không thành vấn đề! Tiến Hỉ!”.

“Môn chủ, có đệ tử!”.

“Đi, quét dọn một phòng khách thượng hạng cho thần y Lâm!”.

“Tuân lệnh!”.

Đệ tử tên Tiến Hỉ lập tức chạy đi.

“Thần y Lâm, cậu quay về nghỉ ngơi trước đi, tiếp theo là chuyện trong Kỳ Lân Môn chúng tôi”, môn chủ Kỳ Lân Môn nói.

Lâm Chính lại hơi ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói: “Lệ Vô Cực… là bạn tôi!”.

Một câu nói đơn giản tức khắc khiến người trong đại điện đều mất đi tiếng nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi