NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Trên con đường khấp khuỷu, xuất hiện ba bóng người đang chậm rãi bước về phía trước. Con đường này khá hẹp, nói cách khác không gọi là đường mà là một dải những phiến đá hoặc bờ đất nhô ra. Nếu đặt hai chân xuống thì không đủ chỗ, chỉ có thể đặt một chân trước một chân sau. Bên dưới là vách núi dựng đứng không nhìn thấy đáy. Nếu mà sảy chân thì chỉ có chết chắc. Địa hình vô cùng hiểm trở.

“Sư phụ, cẩn thận!”, Lệ Vô Cực ở phía sau căng thẳng nhìn ông cụ phía trước. Đó chính là Kinh Mẫn

Lúc này Kinh Mẫn trông vô cùng yếu ớt. Ông ta gầy gò, run rẩy men theo vách núi. Lệ Vô Cực nhìn thấy thì lo sợ lắm. Hắn lo sợ Kinh Mẫn xảy ra chuyện, bất cẩn rơi xuống.

“Không sao…Vô Cực, con lo cho mình đi nhé”, Kinh Mẫn thở hắt ra, yếu ớt nói.

“Sư phụ, đệ tử bất hiếu, để sư phụ phải chịu khổ rồi. Đợi rời khỏi Kỳ Lân Môn, đệ tử sẽ chăm sóc sư phụ thật tốt”, Lệ Vô Cực rưng rưng nước mắt, bặm môi nói.

“Đừng nói nhiều nữa. Vùng núi này hiểm trở, khó đi. Với tốc độ của chúng ta, từ đây xuống tới chân núi phải hai tiếng đồng hồ nữa. Nếu người của Kỳ Lân Môn mà phản ứng kịp, từ đường cái vòng qua sườn núi chặn chúng ta thì hỏng. Chúng ta phải nhanh chóng rời đi”, Kinh Mẫn nói.

“Vâng!”, Lệ Vô Cực gật đầu.

Bọn họ tiếp tục đi. Con đường này là do Kinh Mẫn nghĩ ra. Kỳ Lân Môn không giống như những tông môn mà trước đó Lâm Chính từng tiếp xúc. Dù là đảo Vong Ưu thì cũng không thể so bì được. Có thể đào tạo ra được một thiên kiêu như Lệ Vô Cực thì có thể thấy Kỳ Lân Môn có thực lực tới mức nào.

Dù Lâm Chính mạnh nhưng chưa tới mức vô địch thiên hạ. Một mình anh không thể nào chống lại được cả Kỳ Lân Môn. Vì vậy, dù là anh thì cũng phải lựa chọn việc chuồn đi. Nếu không tới nước bất đắc dĩ thì đúng là anh cũng không muốn đụng độ với Kỳ Lân Môn.

Thế nhưng trời lại không theo ý người. Ba người men dọc theo con đường nhỏ. Bỗng nhiên có vài con chim từ sau bay tới đập cánh liên tục trong không trung. Lâm Chính không cảm nhận được gì, chỉ có Kinh Mẫn là khẽ tái mặt.

“Hỏng rồi! Lưu Quy phát hiện ra con đường chúng ta đang đi rồi!”

“Lưu trưởng lão, sao ông biết?”, Lâm Chính hỏi.

“Số chim này đều là chim sống ở rừng cây ở đầu khe Phi Ưng. Thông thường, sẽ không có ai đi qua khu rừng đó. Nếu có người tới thì chắc chắn là tới khe Phi Ưng này. Đám chim bị doạ sợ, sẽ tự động bay tới đây. Đây chính là tín hiệu”, Lệ Vô Cực nói giọng khàn khàn.

“Nói như vậy thì chúng ta phải tăng tốc thôi”, Lâm Chính nói.

“Vô ích thôi”.

Kinh Mẫn hít một hơi thật sâu, khẽ nói: “Lưu Quy đã nghi ngờ chúng ta đi theo con đường này thì tôi nghĩ…ông ta đã cử người chặn ở lối ra rồi. Chúng ta có tăng tốc cũng không nhanh bằng bọn họ đi đường lớn. Chúng ta xuống tới nơi thì đã bị họ chặn ngay lối ra thôi”.

“Sư phụ, vậy phải làm sao? Giờ chúng ta mắc kẹt ở đây, tiến không được mà lùi cũng không xong”, Lệ Vô Cực bặm môi.

Kinh Mẫn nhìn về phía xa, nói giọng khàn khàn: “Chuyện tới nước này, chúng ta cũng hết lối thoát rồi. Vô Cực, từ bỏ thôi”.

“Từ bỏ ạ?”, Vô Cực há hốc miệng.

“Chúng ta đi nói chuyện với Lưu Quy. Lưu Quy làm nhiều chuyện như vậy chẳng phải là muốn lấy mạng chúng ta và chiếm lấy Kỳ Lân Môn sao? Sư phụ lại đứng ở phe đối lập với ông ta. Bọn họ coi sư phụ là cái gai trong mắt, lúc nào cũng muốn trừ khử sư phụ. Tới khi đó sư phụ sẽ tự vẫn trước mặt họ, còn con mau cao chạy xa bay, đừng quay về nữa. Như vậy, ông ta đạt được mục đích thì con và cậu Lâm cũng giữ được tính mạng”, Kinh Mẫn lắc đầu nói.

“Sư phụ!”, Lệ Vô Cực rưng rưng.

“Đi đi!”, Kinh Mẫn nói giọng khàn khàn. Lệ Vô Cực run rẩy, bàn tay cũng chẳng thể ghim chặt vào vách đá được nữa. Rõ ràng là hắn không muốn phải khuất phục như vậy.

“Vô Cực!”, Kinh Mẫn nói khẽ.

“Sư phụ…”

“Con không nghe lời của sư phụ sao?”, Kinh Mẫn nghiến răng.

Lệ Vô Cực hét lên, chỉ chực chờ quỳ xuống. Thế nhưng con đường quá hẹp, nào đủ không gian cho hắn làm vậy. Lẽ nào ông trời muốn hắn phải làm vậy thật sao? Lệ Vô Cực đau khổ suy nghĩ.

“Chẳng lẽ con muốn sư phụ nhảy từ đây xuống thì con mới cam tâm?”, Kinh Mẫn tức giận quát.

Lệ Vô Cực khóc dở mếu dở. Bất lực, hắn đành phải bước tiếp. Kinh Mẫn cũng nào muốn như thế này? Nhưng chuyện tới nước này, ông ta cũng chỉ còn cách đó mà thôi. Cả hai đều cảm thấy vô cùng tuyệt vọng và đau khổ.

Đúng lúc này, Lâm Chính lên tiếng: “Kinh trưởng lão, tại sao chúng ta không xuống từ đây nhỉ?”

Dứt lời, Kinh Mẫn sững sờ.

“Lâm Chính, anh điên rồi sao? Trèo từ đây xuống? Vách núi hiểm trở thế này, đến chỗ đặt chân còn không có thì khác gì là tự nộp mạng?”, Lệ Vô Cực lau nước mắt.

“Không có chỗ đặt chân thì chúng ta có thể tạo ra mà. Thực ra chỗ này đã là sườn núi rồi, cách chân núi không quá xa. Từ đây trèo xuống cũng có khả năng đấy, chẳng qua là hơi tốn thời gian thôi”.

Lâm Chính mỉm cười. Hai người nghe thấy vậy thì bàng hoàng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi