NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Dứt lời, toàn họ hiện trường bàng hoàng. Đến cả môn chủ cũng không dám tin.

“Cậu nói linh tinh gì vậy? Tôi chết? Hừ, họ Lâm kia, cậu đừng có nói xằng nói bậy ở đây! Bổn chưởng môn giờ sẽ đi lấy đầu cậu”.

Đương nhiên môn chủ sẽ không chịu thừa nhận. Ông ta tức giận gào thét và định ra tay tiếp.

Lâm Chính lại lắc đầu: “Tôi hỏi ông, có phải ba vị trí bên dưới ngực của ông vẫn đang còn đau âm ỉ không!”

“Vậy thì sao? Tôi cậu đánh nhau, bị thương chẳng phải là điều hết sức bình thường à?”

“Nhưng tôi có tấn công vào vị trí đó đâu. Hơn nữa, tứ chi và vùng họng của ông cũng đau tê dại. Ngoài ra, huyết mạnh trong người ông cũng đang có vấn đề. Giờ có lẽ ông đang cố gắng kìm chế vấn đề đó. Nếu không không kiểm soát được thì chắc chắn cơ thể ông sẽ giống như quả bom bị nổ tung mà chết. Môn chủ, triệu chứng này không phải do cuộc chiến giữa chúng ta tạo ra mà là gì chắc ông biết rõ, nhỉ!”, Lâm Chính nói.

Môn chủ nghe thấy vậy thì sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.

“Sao…sao cậu biết”, ông ta bặm môi.

“Bởi vì tôi cũng biết về Kỳ Lân Biến và cũng biết di chứng của Kỳ Lân Biến đáng sợ tới mức nào”, Lâm Chính điềm đạm nói tiếp: “Nguyên tắc của Kỳ Lân Biến là thông qua khí mạch sản sinh ra khí lực. Nhưng như vậy sẽ ảnh hưởng tới mạch máu. Tôi nghĩ chắc do trong quá trình ông tu luyện Kỳ Lân Biến đã có không ít lần bị vỡ mạch máu dẫn đến bị thương nặng. Giờ huyết mạch trong người ông đang bị áp lực cực lớn. Nếu ông còn tiếp tục đánh nhau thì chỉ có chết chắc”.

Môn chủ há hốc miệng, không nói nên lời.

Lâm Chính nói tiếp:“Có lẽ môn chủ nhiệm kỳ trước không cố tình để thất truyền Kỳ Lân Biến. Mà có lẽ ông ấy cố tình giấu nó đi vì biết được sự đáng sợ của di chứng do môn võ học tối cao này gây ra. Ông ấy không muốn hại chết người của Lỳ Lân Môn nên mới làm vậy. Thế nhưng, Kỳ Lân Biến vẫn được ông tìm thấy và tu luyện”.

“Môn chủ Kỳ Lân Môn, tôi không phải là sợ mà nói thế. Lúc này ông đã bị di chứng của Kỳ Lân Biến khiến cơ thể rơi vào tình trạng cực kỳ nguy hiểm. Nói thẳng ra là di chứng đã ngấm cả vào xương cốt rồi. Nếu như không kịp thời cứu chữa thì ông sẽ chết chắc. Vì vậy tôi cảm thấy ông không cần thiết phải đấu với tôi nữa mà nghĩ cách giữ lấy mạng mình đi”.

Môn chủ tái mặt: “Ăn nói linh tinh!”

Ông ta tức giận gào lên: “Nếu như vậy, cậu tu luyện Kỳ Lân Biến thì tại sao giờ vẫn sống nhăn răng ra thế?”

“Vì tôi đã trị khỏi di chứng của mình rồi”, Lâm Chính đáp lại.

“…”, môn chủ á khẩu.

“Có lẽ môn chủ vẫn chưa biết rõ thân phận của tôi? Tôi là ai? Là bác sĩ đông y giỏi nhất trong nước. Tôi được rất nhiều người gọi là thần y. Một chút di chứng cỏn con thế này, ông thấy có thể làm khó được tôi sao?", Lâm Chính mỉm cười.

“Cậu…”, môn chủ mặt đỏ linh căng. Những người đứng xung quanh cũng thất sắc.

“Thần y Lâm, rốt cuộc cậu muốn thế nào?”, môn chủ lúc này đã không còn đường rút lui. Có chiến đấu tiếp cũng chưa chắc đánh lại được anh. Bản thân cũng chẳng tốt đẹp gì, ngoài thuần phục ra thì ông ta cũng chẳng còn lựa chọn nào tốt hơn”.

“Tôi chỉ muốn rời khỏi Kỳ Lân Môn”.

“Cậu cảm thấy mình có thể bình an rời khỏi đây được không?”, môn chủ hừ giọng, các cao thủ cũng lập tức vây lại.

“Môn chủ, ông định làm gì thế?”, Lâm Chính mỉm cười.

“Thần y Lâm, cậu có thể xử lý được di chứng của Kỳ Lân Biến thì chắc chắn là bệnh của tôi cũng không thể làm khó được cậu. Cậu hôm nay hoặc là giúp tôi chữa trị những vết thương này, hoặc là chôn xác ở đây. Cậu tự chọn đi”, môn chủ lạnh giọng.

“Cậu đang uy hiếp tôi đấy hả?”

“Đúng vậy!”

“Nhưng tôi không muốn đánh nhau với ông”.

“Không phải cậu quyết là được!”

“Vậy cơ à?”

“Sao? Cậu vẫn muốn trả giá với tôi hả?”, môn chủ lạnh lùng nói.

“Dù sao thì tôi cũng chết. Trước khi chết tôi kéo theo cậu thì tôi cũng chẳng thiệt đi đâu!"

“Ông không làm được đâu!"

“Vậy thì cậu thử đi”, môn chủ lau máu ở khóe miệng, đi về phía Lâm Chính. Những người khác cũng chuẩn bị ra tay. Ánh mắt người nào người nấy lạnh như băng.

Tình hình trở nên vô cùng căng thẳng. Thế nhưng…Lâm Chính từ đầu đến cuối chẳng hề tỏ ra sợ hãi.

Anh lấy điện thoại ra và nhìn giờ: “Cũng tới lúc rồi”.

Môn chủ giật mình: “Cái gì mà tới lúc rồi?”

Dứt lời, một tiếng huýt vang lên. Sau đó là vài chiếc xe lao vào. Tiếng xe phanh két, đỗ ngay trước mặt đám đệ tử Kỳ Lân Môn. Một lượng lớn những người mặc đồng phục bước xuống xe, rút súng chĩa về phía trước.

“Cấm cử động!”

“Tất cả hạ vũ khí xuống, đưa tay lên đâu. Nhanh!"

Tiếng hét vang lên. Người của Kỳ Lân Môn sững sờ. Môn chủ há hốc miệng, chăm chăm nhìn cảnh tượng trước mặt, sau đó nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin: “Cậu…báo cảnh sát?”

“Gặp khó khăn thì tìm tới cảnh sát! Có vấn đề gì sao?”, Lâm Chính nhún vai.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi