NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

“Người có thể đánh chết anh vẫn chưa ra đời? Anh đùa chắc? Chẳng phải ngoài đường có đầy ra sao? Không nói ai khác, tôi chính là một trong số đó!”, Lương Tiểu Điệp khinh bỉ liếc nhìn Lâm Chính, nói.

Tốt xấu gì Lương Tiểu Điệp cũng là người nhà họ Lương, biết chút cổ võ. Trong mắt cô ta, xử lý một kẻ yếu ớt tay trói gà không chặt như Lâm Chính thì quá đơn giản.

“Tiểu Điệp, đừng thể hiện nữa, để anh Chính cùng em đến trường tìm hiểu tình hình, rõ chưa?”, Lương Huyền Mi nghiêm túc nói.

“Chị, em không muốn anh ta đến trường em, nếu để người ta biết anh ta là một thằng ở rể thì chẳng phải mất hết thể diện sao? Chị bảo em sau này còn mặt mũi nào gặp người khác chứ?”, Lương Tiểu Điệp giãy nảy lên.

“Tiểu Điệp, em lại không nghe lời đấy hả?”.

Sắc mặt Lương Huyền Mi trở nên lạnh lùng.

“Chị, em… em không có ý đó…”

“Vậy em có ý gì? Chị nói cho em biết, hoặc là em để anh Chính đi cùng em, hoặc là chị đi cùng em”, Lương Huyền Mi quát.

Toàn thân Lương Tiểu Điệp run rẩy: “Chị… chị đi kiểu gì được?”.

“Đi kiểu gì à? Cho dù phải bò thì chị cũng phải bò đến trường em”, Lương Huyền Mi nổi giận đùng đùng nói.

“Đừng đừng đừng, chị đừng làm chuyện ngốc nghếch như vậy, cùng lắm… cùng lắm em nghe chị là được chứ gì?”, Lương Tiểu Điệp muốn khóc mà không có nước mắt.

“Vậy thì tốt”, Lương Huyền Mi thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Lần này thì tiêu đời rồi, Mãn Băng Hoàn kia thì thiếu gì thủ đoạn. Tên vô dụng Lâm Chính này có bối cảnh thân phận gì, người ta điều tra một tý là biết, đến lúc đó nếu cô ta biết mình tìm một thằng ở rể làm chỗ dựa, thì chắc chắn sẽ rêu rao khắp nơi. Nói không chừng mình sẽ nổi tiếng cho mà xem. Tiêu rồi, tiêu rồi, sau này trong căn tin sẽ toàn là những người chế giễu mình. Lần này thì tiêu đời thật rồi!”, Lương Tiểu Điệp thì thào lẩm bẩm, khuôn mặt càng ngày càng tái nhợt, càng ngày càng lo lắng.

Lâm Chính nghe thấy thế, không khỏi bật cười: “Tiểu Điệp, nói như em thì em muốn ai giúp em giải quyết chuyện này?”.

“Việc này mà còn phải hỏi sao? Đương nhiên là nam thần thần y Lâm của tôi rồi! Chuyện của nhà họ Lương tôi đã được giải quyết kiểu gì nào? Chẳng phải là nhờ thần y Lâm ra mặt sao? Nếu không nhờ thần y Lâm thì chị đã không được yên ổn như vậy rồi”, Lương Tiểu Điệp nhìn Lương Huyền Mi đầy u oán.

Ánh mắt kia như muốn thiêu cháy Lương Huyền Mi.

Theo cô ta thấy, Lương Huyền Mi không chịu giới thiệu thần y Lâm với cô ta chính là sợ cô ta cướp mất…

Lương Huyền Mi dở khóc dở cười.

Nhưng đúng lúc này, hình như cô ta nghĩ tới điều gì đó, đảo tròng mắt rồi bỗng nói: “Tiểu Điệp, hay là thế này đi, để anh Chính đóng giả làm thần y Lâm  đến trường với em, em thấy sao?”.

“Sao có thể đóng giả được chứ?”, Lương Tiểu Điệp ủ rũ nói.

Lương Huyền Mi nhìn về phía Lâm Chính.

Lâm Chính tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Thực sự phải làm vậy sao?”.

“Nếu lấy thân phận của thần y Lâm ra, để những người kia biết Tiểu Điệp có thần y Lâm chống lưng, thì chắc chắn nó cũng có thể yên tâm đi học ở trường, không ai dám bắt nạt nó nữa”, Lương Huyền Mi nhỏ giọng nói.

Lâm Chính khẽ gật đầu: “Đây cũng là một cách không tệ”.

“Tìm một người hóa trang cho anh Chính chẳng phải là xong sao?”, Lương Huyền Mi nói với Lương Tiểu Điệp.

“Em xin chị đấy, đó là hóa trang chứ có phải đổi đầu đâu. Chị lại đưa ra chủ ý vớ vẩn gì thế? Rất nhiều người từng nhìn thấy thần y Lâm đó! Chị bảo anh ta đóng giả? Như vậy chẳng phải sẽ bị lộ tẩy ngay sao?”, Lương Tiểu Điệp không đồng ý.

“Haizz, em cứ bình tĩnh nào, thực ra chiều cao cân nặng gì đó của thần y Lâm và anh Chính đều na ná nhau. Hay là em để anh Chính hóa trang thử xem có giống với thần y Lâm em nhìn thấy trên tivi hay không nhé?”, Lương Huyền Mi cười nói.

“Vậy… vậy để xem đã rồi tính…”, Lương Tiểu Điệp có chút chột dạ.

Lương Huyền Mi nhìn Lâm Chính với ánh mắt van nài, Lâm Chính bất đắc dĩ, chỉ đành rời khỏi phòng bệnh.

Khoảng một tiếng sau, Lâm Chính mặc quần áo thường ngày, đội mũ, bước vào phòng.

“Ái chà, anh còn chạy đi thay quần áo nữa cơ à? Không tệ, không tệ, nhìn cũng ra dáng đấy, đội mũ vào trông cũng không đến nỗi nào”, Lương Tiểu Điệp đánh giá Lâm Chính một lượt, nói đầy khinh miệt: “Bỏ mũ ra tôi xem nào”.

Lâm Chính lập tức bỏ mũ xuống.

Khuôn mặt dưới chiếc mũ quả thực rất giống với thần y Lâm, nhưng vẫn chưa đến mức giống hệt 100%, mà chỉ được bảy tám phần.

Đây chính là kết quả sau khi Lâm Chính dùng châm bạc để thay đổi.

“Oa!”.

Lương Tiểu Điệp kinh ngạc kêu lên, sấn tới xoay Lâm Chính một vòng, sau đó nhìn anh với ánh mắt khó tin.

“Anh… anh là ai vậy?”.

“Em nói xem?”.

“Lâm Chính? Anh… anh làm sao thế này? Sao cứ như đổi một khuôn mặt khác thế? Đây… đây… đây là hiệu quả nhờ hóa trang sao?”.

Lương Tiểu Điệp không thể tin nổi.

E rằng photoshop mới có thể làm được đến mức này.

“Tiểu Điệp, chị đã nói được là được mà, em muốn để anh Chính đi, hay là chị đi?”, Lương Huyền Mi vội vàng ngăn Lương Tiểu Điệp đang định bước tới kiểm tra “kỹ thuật hóa trang”, nghiêm giọng hỏi.

Lương Tiểu Điệp nhìn Lương Huyền Mi toàn thân quấn băng kín mít, nhăn nhó nói: “Chị, thôi chị cứ nghỉ ngơi đi…”

“Vậy là để anh Chính đi cùng em, đúng không?”.

“Ừm… liệu có thể để em đi một mình không…”

“Không được!”.

“Thôi được rồi…”

Lương Tiểu Điệp chán chường đáp.

Lâm Chính giải quyết bữa trưa ở nhà ăn bệnh viện, lúc gần hai giờ thì cùng Lương Tiểu Điệp lên xe đến trường.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi