Lương Tiểu Điệp nhượng bộ càng khiến ngọn lửa kiêu căng của đám người này dâng cao
Bọn họ hếch mũi lên trời, kiêu ngạo tự mãn.
“Tôi đã nói mà, anh ta là đồ giả mạo!”.
“Ha, tuy cũng đẹp trai nhưng còn thua xa thần y Lâm”.
“Con nhỏ thối, định lừa bọn tao? Mày còn non lắm!”.
Tiếng cười khinh thường vang lên.
Lương Tiểu Điệp cúi đầu, không ngừng lau nước mắt, vừa ấm ức vừa sợ hãi.
“Con người tao ghét nhất là bị người khác lừa! Tiểu Điệp, chắc mày biết tính chị mày chứ nhỉ? Mày nói xem trong tình huống này tao sẽ làm thế nào?”, Mãn Băng Hoàn đi tới, tay vuốt v e gương mặt đầy nước mắt của Lương Tiểu Điệp, mỉm cười nói.
“Chị, tha… tha cho tôi đi…”, Lương Tiểu Điệp run rẩy.
“Có thể, nhưng lần trước tao đã nói, nếu còn thấy mày chưa chuyển trường thì sẽ để lại bảy lỗ trên cánh tay còn lại của mày! Bây giờ có phải chúng ta bắt đầu được rồi không?”.
Mãn Băng Hoàn cười nói, sau đó lại đốt một điếu thuốc, hút một hơi, đầu thuốc đỏ đưa qua đưa lại trước mắt Lương Tiểu Điệp.
Lương Tiểu Điệp sợ đến nỗi lùi lại liên tục.
Nhưng người ở phía sau chặn lưng cô ta lại, không để cô ta lùi.
Cậu Vân không lên tiếng, im lặng theo dõi.
Cậu ta vẫn đang đợi.
Nếu lúc này Lương Tiểu Điệp vẫn không chịu khuất phục cầu xin cậu ta, cậu ta cũng xem như đã từ bỏ hi vọng đối với Lương Tiểu Điệp. Nếu vậy, Lương Tiểu Điệp có ra sao, cậu ta cũng sẽ không quan tâm.
“Đừng! Đừng!”.
Lương Tiểu Điệp sợ đến nỗi run rẩy điên cuồng, nhưng vẫn không cầu xin cậu Vân.
Cậu Vân có hơi tức giận.
“Giữ con ả đó lại cho tôi”, Mãn Băng Hoàn lạnh nhạt nói.
“Vâng, chị Băng Hoàn”.
Lại có hai người giữ lấy cánh tay Lương Tiểu Điệp.
“Buông tôi ra! Mau buông tôi ra! Các người định làm gì? Mau buông tôi ra!”.
Lương Tiểu Điệp liều mạng giãy giụa.
Thế nhưng, dù cô ta có giãy giụa thế nào cũng vô dụng.
Cô ta chỉ có thể mở to hai mắt, sợ hãi nhìn Mãn Băng Hoàn dần dần đưa đầu thuốc lại gần cô ta.
Tuyệt vọng và sợ hãi tràn ngập toàn thân cô ta.
Cho đến lúc này… một giọng nói hờ hững truyền tới.
“Này, rốt cuộc các người có cần tôi gọi điện thoại nữa không?”.
Bọn họ đều ngạc nhiên.
Lúc này mới chú ý tới “thần y Lâm” kia vẫn còn đang cầm điện thoại đứng một bên.
“Làm sao? Kịch cũng diễn xong rồi, anh vẫn nghĩ anh là người mà mình sắm vai à?”, một cô gái tỏ ra không vui.
“Tên này không có vấn đề về đầu óc đấy chứ?”.
“Tôi thấy là giống đấy”.
Những người khác cũng giễu cợt.
“Vậy rốt cuộc có cần tôi gọi điện thoại không?”, Lâm Chính hỏi.
“Anh gọi cho ai?”.
“Mã Hải chứ ai!”.
“Mã Hải? Ha ha ha, được, được, tôi cho anh cơ hội, anh gọi cho Mã Hải đi. Nếu anh thật sự gọi cho Mã Hải, chúng tôi sẽ thả anh đi ngay! Tôi cũng muốn xem xem anh còn chiêu gì!”, Mãn Băng Hoàn cười đến run người.
Lâm Chính gật đầu, bấm nút gọi, đồng thời mở loa ngoài.
Lương Tiểu Điệp đầy tuyệt vọng, đồng thời vô cùng hổ thẹn, không tài nào hiểu nổi.
Cô ta đã nói ra chân tướng rồi, sao tên Lâm Chính chết tiệt này vẫn còn diễn tiếp?
Anh nghĩ bọn họ là kẻ ngốc à?
Lương Tiểu Điệp không hiểu.
Đám người kia cũng không sốt ruột, đồng loạt nhìn sang Lâm Chính.
Điện thoại tút tút hai tiếng, sau đó kết nối.
Đầu bên kia điện thoại vang lên một giọng nói cung kính mà trầm ổn.
“Chủ tịch Lâm, xin hỏi cậu có gì cần dặn dò sao?”.
“Ô hô, có cả tiếng thật à?”.
“Đây là giọng của Mã Hải sao?”.
“Nghe rất giống!”.
“Tôi thấy chắc là anh ta lại tìm một diễn viên khác đóng!”.
Bọn họ bàn tán xôn xao, bình luận về giọng nói đó.
Mãn Băng Hoàn sững sờ một lúc, sau đó phì cười: “Không nhìn ra đấy, anh vì vở kịch ngày hôm nay mà đã chuẩn bị trước rồi à? Không tệ!”.
Lâm Chính không nói.
Nhưng tiếng giễu cợt và tiếng cười đùa của bọn họ đã được Mã Hải ở đầu bên kia điện thoại nghe thấy.
“Chủ tịch Lâm, hình như cậu gặp phải rắc rối rồi à?”, Mã Hải nhỏ giọng hỏi.
“Vài người bạn nhỏ làm khó em gái tôi, hơn nữa còn không tin tôi là Chủ tịch Lâm, có lẽ tôi không nói chuyện với bọn họ được”, Lâm Chính nói.
“Chủ tịch Lâm, bọn họ là người ở đâu?”.
“Một người là nhà họ Vân ở Yên Kinh, còn một cô gái nữa tên Mãn Băng Hoàn, những người còn lại tôi không biết”, Lâm Chính nói.
“Tôi biết rồi, Chủ tịch Lâm, cần xử lý ở trình độ nào?”, Mã Hải nghiêm túc hỏi.
“Cảnh cáo bọn họ trước đi”.
“Vâng thưa Chủ tịch Lâm, xin hãy đợi một lúc!”.
Mã Hải lập tức cúp máy.
Người trong phòng trợn tròn mắt nhìn Lâm Chính.
“Xong rồi à?”.
“Xong rồi!”.
“Sau đó thì sao?”.
Mãn Băng Hoàn nheo mắt hỏi.
Lâm Chính không nói.
“Hoang đường! Nực cười!”, cậu Vân liên tục lắc đầu, trên mặt đầy vẻ lạnh lùng: “Tôi cũng rảnh thật mà đi xem anh diễn xong vở kịch này! Ném anh ta ra ngoài, đánh đến chết cho tôi!”.
“Vâng!”.
Đám tay chân hoàn hồn lại, lập tức chạy tới.
Nhưng lúc này, điện thoại của cậu Vân đột nhiên rung lên.
Cậu Vân ngạc nhiên, vội vàng lấy điện thoại ra xem. Khi nhìn thấy người gọi đến, sắc mặt cậu ta lập tức trắng bệch.
Cậu ta vội vàng bắt máy.
“Bố, sao vậy ạ?”.
“Con chọc giận thần y Lâm phải không?”, bên kia điện thoại là một giọng nói lạnh băng.
“Thần… thần y Lâm? Sao có thể? Con… Con… Con chỉ dạy dỗ một người giả mạo thần y Lâm mà thôi!”, cậu Vân sững sờ nói.
“Giả mạo? Mã tổng của Dương Hoa đã gọi đến nhà họ Vân chúng ta rồi! Thằng súc sinh, mày điên rồi à mà chọc vào thần y Lâm? Mày muốn nhà chúng ta trở thành thế gia Tư Mã thứ hai sao?”, giọng nói bên kia điện thoại gào lên.
Giọng lớn đến nỗi người xung quanh đều nghe thấy rõ ràng.
Tất cả mọi người lập tức hoang mang…