NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Cậu Vân không bao giờ ngờ rằng thần y Lâm lại bắt mình phải quỳ xuống xin lỗi Lương Tiểu Điệp. Hơn nữa…còn phải quay lại. Anh ta muốn ép chết mình sao?

Nếu như đoạn video cậu ta quỳ xuống mà truyền tới trường học thì có lẽ cả đời này cậu ta cũng không ngóc đầu lên được. Cậu ta sẽ trở thành trò cười đối với trường học và thậm chí toàn bộ Yên Kinh này mất.

“Chết vinh còn hơn sống nhục. Thần y Lâm, anh quá đáng rồi đấy!”, cậu Vân tức giận, đập bàn gào lên.

“Chết vinh còn hơn sống nhục? Cậu mà cũng đòi vinh à? Cậu có tư cách gì mà nói thế?”, Lâm Chính hừ giọng, lạnh lùng nói: “Tôi hỏi cậu, lúc cậu ức hiếp em gái tôi, sỉ nhục em gái tôi, cậu có bao giờ nghĩ tới câu đó không? Lúc cậu bắt nạt những học sinh khác sao không nghĩ đến, giờ còn bày đạt làm ra bộ cao sang lắm. Cậu không cảm thấy buồn nôn à?”

“Anh…”, cậu Vận tức hằm hằm.

“Nghe đây, hoặc là cậu tự quỳ xuống xin lỗi em tôi. Hoặc là…để tôi giúp cậu”, Lâm Chính nheo mắt.

Cậu Vân tức run, há miệng ra nhưng không biết nói gì. Nếu mà để Lâm Chính ra tay thì có lẽ không chỉ đơn giản là quỳ đâu!

Vậy phải làm sao? Phải làm thế nào bây giờ? Không quỳ mà đối đầu với thần y Lâm thì khác gì tự sát?

Còn nếu quỳ thì sau này ngóc đầu kiểu gì? Cậu Vân đắn đo, hai chân cứ nhón tới nhón lui. Thế nhưng cuối cùng thì cậu ta vẫn phải bặm môi, đau khổ quỳ xuống trước áp lực mà thần y Lâm gây ra.

Phụp! Hai đầu gối chạm đất, đám đông thất kinh. Lương Tiểu Điệp cũng trố tròn mắt, nhìn cậu Vân đang quỳ trước mặt mình bằng vẻ không dám tin.

Đây là nhân vật làm mưa làm gió trong trường đấy. Là một trong tứ đại công tử vô cùng nổi tiếng. Vậy mà cậu ta lại quỳ như vậy sao? Lúc này, Lương Tiểu Điệp cảm thấy đầu óc trống rỗng.

“Xin…xin lỗi Tiểu Điệp, anh biết sai rồi. Anh…anh đảm bảo sau này sẽ không quấy rầy em nữa, xin em…tha thứ cho anh…”, cậu Vân phải cố gắng lắm mới dặn ra được vài từ. Những lời cậu ta nói đều được ghi lại bằng điện thoại.

“Chuyện đã qua thì cho qua…Sau này anh đừng gây phiền phức cho tôi là được…”, Lương Tiểu Điệp cũng đơ người.

“Được…”, cậu Vân bặm môi, trầm giọng.

“Tạm được rồi!”

Lâm Chính phất tay: “Quay xong chưa?”

“Thần…y Lâm…quay xong rồi…”, người này run rẩy nói.

“Vậy thì gửi lên trang web của trường đi”.

Người này do dự, liếc nhìn cậu Vân. Cậu Vân mặt cắt không ra máu, run rẩy định nói gì đó nhưng không dám.Người kia đành phải làm theo lời Lâm Chính nói, gửi đoạn video lên diễn đàn của trường. Video vừa được tung lên, diễn đàn lập tức bùng nổ.

Mới có 10 phút mà đã đạt tới con số hàng chục nghìn lượt xem. Vô số người cảm thấy kinh ngạc. Họ không dám tin. Đây là cậu Vân đấy. Là một trong tứ đại công tử của trường cơ mà. Vậy mà quỳ xuống trước mặt người khác. Hơn nữa đối phương còn là Lương Tiểu Điệp.

Chuyện quái quỷ gì thế này? Đang yên đang lành sao lại quỳ xuống trước mặt con bé đó? Cả trường như nổ tung. Các thầy cô cũng hết hồn.

Vô số người bình luận, rất nhiều lớp học do vấn đề này mà không thể nào diễn ra việc giảng dạy và học tập như bình thường.

Lâm Chính liếc nhìn diễn đàn nhưng không để tâm nhiều. Anh chỉ phất tay: “Hi vọng sẽ không có lần sau”.

Cậu Vân mặt tối sầm, không nói gì. Chỉ vội vàng rời khỏi biệt thự. Lần này thì mặt cậu ta đúng là quét đất luôn rồi. Nhưng vì không muốn trở thành tội đồ của nhà họ Vân nên cậu ta chỉ còn cách đó.

“Được rồi, tiếp theo là đến các người!”, Lâm Chính nhìn mấy người Mãn Băng Hoàn.

Mấy người này run rẩy, mặt tái nhợt, sợ sệt nhìn anh: “Thần…y Lâm, chúng tôi…biết sai rồi, xin anh tha cho chúng tôi lần này!”

“Lần sau chúng tôi không dám nữa. Xin anh, tha cho chúng tôi…”

“Xin anh…”, đám đông run lẩy bẩy, khóc thút thít. Dù là cô gái hút thuốc trước đó thì cũng phải rùng mình. Còn Mãn Băng Hoàn chỉ cúi đầu không nói gì. Thế nhưng cô ta cũng cảm thấy ớn lạnh toàn thân.

Cô ta không biết phải làm thế nào. Nếu người này là thần y Lâm thì uy lực của cô ta chẳng là gì. Vì anh còn đánh bại cả thiên kiêu cơ mà.

“Thần…y Lâm, anh…nói đi. Phải như thế nào thì anh mới tha cho chúng tôi? Hay là…anh cũng muốn chúng tôi quỳ xuống, sau đó quay video? Nếu là như vậy thì giờ chúng ta có thể bắt đầu luôn rồi…”, Mãn Băng Hoàn nghiến răng, khẽ nói.

Nói xong cô ta bước tới quỳ xuống. Thế nhưng Lâm Chính đã ngăn cô ta lại: “Yên tâm, tôi không định làm vậy!”

“Vậy anh muốn thế nào", Mãn Băng Hoàn hỏi.

Lâm Chính không nói gì, chỉ đi tới bên cạnh Lương Tiểu Điệp, cầm tay cô ấy và kéo ống tay áo lên. Đồng tử Mãn Băng Hoàn co lại, cô ta lập tức hiểu ra ý của Lâm Chính.

“Cô đối xử với em gái tôi thế nào thì tôi sẽ đối xử với cô như thế. Có lẽ không quá đáng đâu nhỉ”, Lâm Chính thản nhiên nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi