NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Lâm Chính không ngờ Ưng Các lại ra tay nhanh như vậy. Hơn nữa còn ra tay theo cách đó. Xem ra anh đã đánh gía thấp năng lực của Ưng Các rồi.

Biết người biết ta, trăm trận mới có thể thắng được. Có lẽ Ưng Các muốn hiểu rõ về Lâm Chính nên mới ra đòn tấn công như thế.

Nếu muốn ngăn chặn Ưng Các thì cách tốt nhất chính là ít xuất hiện trước công chúng trong diện mạo của chủ tịch Lâm. Bọn họ càng muốn làm vậy thì Lâm Chính càng không thể xuất hiện.

Sau khi quyết định như vậy, Lâm Chính vội vàng rời khỏi Dương Hoa. Anh trở lại hình dạng của chàng rể vô dụng và đi tới công ty của Tô Nhu.

Chuyện ở công viên Tân Hải đã được tung khắp lên mạng. Có rất nhiều người đã nắm được tình hình qua những đoạn video được up lên.

Không ít người cảm thấy nghi ngờ trước hình ảnh tự dưng hóa đá của tên phạm nhân. Cho tới khi có người phát hiện ra ở cổ kẻ gây án có một cây châm.

Cây châm này xuất hiện từ khi nào vậy? Không ai có thể trả lời được. Thế là tất cả đều phát chậm lại video.

Chậm hơn 1 lần. Chậm hơn gấp hai, rồi ba lần.

Cho tới khi chậm hơn gấp 10 lần thì họ mới nhìn thấy một tia sáng lóe lên từ tay của Lâm Chính và ghim vào cổ của tên phạm tội. Cây châm hóa ra do thần y Lâm phóng ra.

Sau khi thông tin được truyền đi, cả mạng xã hội bùng nổ. Người trong nước đều biết thần y Lâm có y thuật cao siêu. Nhưng không ai ngờ là khả năng sử dụng châm của anh lại tới mức xuất quỷ nhập thần như thế. Hơn nửa tốc độ phóng châm đó là tốc độ mà một con người có thể làm nổi sao? Dù có luyện võ công nhiều năm cũng chắc gì đã làm được.

“Thần à?”

“Thật sự là châm sao?”

“Thần y Lâm chắc là quái vật rồi”.

Đám đông bàng hoàng, không ai dám tin.

Các diễn đàn đều bùng nổ. Những fan hâm mộ của thần y Lâm như phát điên. Diễn đàn thảo luận rầm rộ trên mọi mặt trận, nhưng Lâm Chính không hề thích điều đó. May mà Mã Hải cũng đã cử nhân viên đối ngoại đi dàn xếp.

“Mọi người nhầm rồi, rõ ràng đoạn video này là cắt ghép mà. Tốc độ của một con người không thể nào nhanh như thế được".

“Đúng vậy. Chủ tịch Lâm là thần tiên sao? Mọi người tưởng đây là tiểu thuyết võ hiệp chắc?”

“Là giả, tất cả là giả. Chuyên gia cắt ghép chuyên nghiệp nói cho mọi người biết tất cả đều là giả nhé”.

“Chẳng lẽ có người lại tin vào video này thật sao? Buồn cười chết đi được!”

Cũng với lời bình luận của đám thủy quân ngầm, mọi người bắt đầu nảy sinh sự nghi ngờ. Đương nhiên vẫn có người tin tuyệt đối. Cũng có người cho rằng đây chỉ là kỹ xảo do một người vô lương tâm nào đó cắt ghép lại.

Chỉ có một điều duy nhất mà đám đông không hề phản bác. Đó là tên tội phạm đột nhiên bất động.

Trên mạng tranh luận ào ào, và "thần y Lâm" là ba từ được tìm kiếm nhiều nhất.

Thật đáng tiếc Lâm Chính không buồn quan tâm. Anh tin trong nội bộ của Ưng Các cũng đang truyền đi video này.

Lần này ra tay, anh cũng để lộ ra một phần thực lực của mình. Lần sau mà giao đấu với Ưng Các thì chắc chắn họ sẽ có cách để đề phòng anh. Tóm lại là lần này anh bị thiệt rồi…

Lâm Chính hít một hơi rồi bước vào thang máy. Tới tầng lầu có phòng làm việc của Tô Nhu, anh liếc nhìn thì không thấy cô đang ngồi ở bàn làm việc. Đây vốn không phải là phong cách của cô mà.

Một người làm việc điên cuồng như cô thì ngay cả tăng ca cũng là chuyện thường ngày ở huyện. Có lẽ sự việc ở công viên Tân Hải khiến cô vẫn chưa hết bàng hoàng.

Lâm Chính suy nghĩ rồi bước tới. Anh đẩy cửa thì thấy Tô Nhu đang ngồi ở ghế sô pha nhìn chăm chăm ly rượu trên bàn.

Ngay cả khi Lâm Chính bước tần gần mà cô cũng không phát hiện ra. Chuyện gì vậy? Lâm Chính cảm thấy nghi ngờ.

“Tô Nhu?”, anh gọi.

Tô Nhu vẫn bất động.

“Tô Nhu”, anh gọi lần nữa.

“Hả?”, lần này cô mới giật mình đứng dậy. Ly rượu trên bàn bị cô đụng phải nên rơi xuống đất vỡ tan.

Lâm Chính khựng người. Tô Nhu vội vàng ngồi xuống, dọn đống thủy tinh trong dáng vẻ luống cuống.

“Em làm sao thế? Sao mà như người mất hồn vậy?”, Lâm Chính chau mày.

“Không…không có gì…”, Tô Nhu vứt mảnh vỡ vào thùng rác rồi quay qua nói.

Lâm Chính nhìn cô chăm chăm, sau đó lên tiếng: “Chuyện ở công viên Tân Hải, em không sao chứ?”

“Không sao…”

“Không sao là tốt rồi”, Lâm Chính nói xong bèn đi tới bên cạnh tủ lạnh lấy đồ ăn ra chuẩn bị nấu ăn.

“Gần đây anh đi đâu vậy?”, Tô Nhu liếc nhìn anh, khẽ hỏi.

“Ở phòng khám của Lạc Thiên”.

“Vậy à? Công việc ở đó bận vậy sao? Không thấy anh đâu cả”, Tô Nhu chau mày.

“Cũng không còn cách nào khác. Lạc Thiên dù sao cũng có tiếng ở Giang Thành mà, người bệnh đương nhiên là nhiều”, Lâm Chính mỉm cười.

Tô Nhu không nói gì, chỉ cúi đầu. Cô ngập ngừng như định nói gì đó.

“Có phải là em có chuyện gì muốn nói với anh không? Không sao đâu, em cứ nói đi. Anh nghe”, Lâm Chính cầm một cây cải thảo, quay qua nhìn cô.

Biểu cảm của Tô Nhu trông khá phức tạp. Cô cúi đầu một lúc rồi mới ngẩng lên nói: “Chuyện ở công viên Tân Hải, anh biết thật rồi à?”

“Trên mạng toàn là video, anh không muốn biết cũng khó?”

“Em hỏi anh, nếu như người có mặt ở đó là anh mà không phải thần y Lâm thì…anh có cứu em không?”, Tô Nhu nhìn anh chăm chăm.

Lâm Chính nghe thấy vậy thì giật mình. Anh nhìn Tô Nhu bằng bẻ kinh ngạc. Dường như anh mơ hồ hiểu ra ý của cô…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi