“Ông là người của bệnh viện Nhân Dân thành phố? Viện trưởng Hồ? Chắc ông lầm rồi, nhà chúng tôi đúng là có một người họ Lâm, nhưng cậu ta không phải bác sĩ.
Gọi nhầm rồi, gọi nhầm rồi!”.
“Ông tìm ai? Lại là thần y Lâm? Tôi đã nói nhà chúng tôi không có thần y Lâm! Các người còn gọi quấy rầy nữa tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”.
“Cút!”.
…
Tô Quảng và Trương Tinh Vũ nhận điện thoại suốt cả đêm, nội dung của mấy cuộc điện thoại này lại giống nhau đến sợ.
Tất cả đều là tìm thần y Lâm.
“Thần y Lâm này rốt cuộc là ai?”, Trương Tinh Vũ cúp máy, tức giận nói: “Sao lại gọi đến nhà chúng ta? Đêm hôm có để người khác ngủ không?”.
“Tôi thấy chúng ta bị người ta phá rối rồi, có phải bà đắc tội với ai rồi không?”, Tô Quảng hỏi.
“Không có, ai cũng biết tính tình tôi rất tốt.
Sao hả? Ông thấy tính tôi rất xấu à?”.
“Không… không…”.
Hai người tắt máy, sau đó ngủ tiếp.
Thật ra những cuộc gọi này có nhiều cuộc không phải gọi cho bọn họ, cũng có người gọi cho Tô Nhu và Lâm Chính.
Nhưng điện thoại của Tô Nhu hết pin, tự động tắt máy.
Còn Lâm Chính đã dự đoán được chuyện này từ trước, tắt máy từ lâu, những người này hết cách, chỉ đành gọi cho Tô Quảng và Trương Tinh Vũ.
Nhưng hai người họ lại không xem thời sự, đâu đã nghe tới thần y Lâm.
Ban đêm.
Tô Nhu đã mệt mỏi, tắm rửa xong là ngủ.
Lâm Chính ngồi trên ghế sofa một lúc, đợi Tô Nhu đóng cửa thì xuống lầu, lái chiếc 918 đến khách sạn Thiên Duyệt.
Biệt thự nhà họ Mã.
Mã Hải đóng bài báo về cuộc thi y học Hoa - Hàn lại, vẻ mặt nghiêm túc xen lẫn mừng rỡ.
“Ông nói xem thần y Lâm này có phải là Lâm Chính của nhà họ Tô không?”, Mã Hải nghiêng đầu hỏi.
“Tám chín phần mười là vậy, nếu không, vì sao hai nhà Ninh, Từ, thậm chí là nhà họ Hạ ở Yên Kinh đều hướng về cậu ta?”, quản gia ở bên cạnh cúi đầu nói.
“Người này nên đánh giá thế nào?”.
“Rồng bơi nước cạn, chờ ngày lên trời”.
Mã Hải nín thở.
Lúc này, điện thoại ở trên bàn sáng lên.
Mã Hải nhìn lướt qua, đứng bật dậy…
“Lập tức dẫn người đến khách sạn Thiên Duyệt!”.
“Vâng thưa ông chủ”.
Nam Thành.
“Cái gì? Lại có chuyện đó à?”.
Từ Diệu Niên đang ngồi trò chuyện trong sân nhíu mày lại, ngay sau đó đặt chiếc điện thoại xưa cũ xuống.
“Bố, sao vậy ạ?”.
Từ Thiên và Từ Nam Đống cùng cất tiếng hỏi.
“Lâm Chính có chuyện rồi”.
“Cái gì?”.
“Thiên, con dẫn người đi một chuyến, bây giờ cậu ta sắp đi gây chuyện với nhà họ Sở.
Sở Hoành đã đến khách sạn Thiên Duyệt, con phải nghĩ cách ngăn Lâm Chính lại, đừng để cậu ta xảy ra xung đột với nhà họ Sở.
Nếu Lâm Chính ra tay thì càng hỏng bét, nghĩ cách cứu cậu ta! Người này vừa mới giành vinh quang cho đất nước, chiến thắng bác sĩ Hàn Thành, bây giờ đang được chú trọng cao độ.
Nếu chúng ta có thể trở thành bạn của cậu ta thì chỉ có lợi cho nhà họ Từ chúng ta mà thôi”.
“Nếu cậu ta gây thù oán với nhà họ Sở thì sao?”, Từ Thiên do dự một lúc rồi hỏi.
Từ Diệu Niên biến sắc mặt, sau đó nói: “Khoan hãy quan tâm chuyện đó, bảo vệ cậu ta an toàn cho bố rồi hẵng nói”.
“Vâng thưa bố”.
Từ Thiên lập tức đứng dậy, dẫn người chạy ra khỏi biệt thự, lái xe đến Giang Thành.
Nhưng, mọi thứ đã muộn.
Lúc này, Lâm Chính đã lái xe 918 xông vào khách sạn Thiên Duyệt.
Khách khứa ở khách sạn vẫn chưa ra về.
Bởi vì có một người đặc biệt đã vào khách sạn.
Người đó chưa đi, không ai dám rời đi.
Mọi người đều đang đứng nghiêm chỉnh tại chỗ.
Dù là Sở Diêu Hàng kiêu căng ngạo mạn, lúc này cũng giống như con thỏ, cúi đầu nghe người đàn ông trung niên trước mắt quở mắng.
Két!
918 thắng gấp ngay trước cổng khách sạn.
Lâm Chính mở cửa xe ra, bước vào trong.
Tất cả mọi người ngẩng đầu lên, nhìn về phía anh.
“Sở Diêu Hàng!”.
Lâm Chính hét lên, sau đó lấy một cây kim châm cứu đâm vào bắp đùi mình, giơ chân đạp Sở Diêu Hàng.
Sở Diêu Hàng không kịp đề phòng, lập tức bị đạp trúng.
Một sức mạnh trước nay chưa từng thấy đánh thẳng vào ngực anh ta.
Rắc!
Tiếng xương cốt nứt gãy lập tức vang lên.
Sở Diêu Hàng nôn ra máu, bay ra xa, đâm vỡ hai vật dụng trang trí bằng thủy tinh, đâm thẳng vào tường, sau đó mới ngã lăn xuống.
Khi rơi xuống đất, cả người anh ta đã vô cùng thảm hại.
Tất cả mọi người kinh hãi.
“Cái gì?”.
Người đàn ông trung niên cũng sửng sốt.
Lại thấy Lâm Chính rút cây kim châm cứu trên đùi ra, vẻ mặt lạnh lùng đi về phía anh ta.
“Dừng tay!”.
Một giọng quát vang lên từ bên cạnh.
Sau đó, vài người đàn ông mặc vest tạo thành bức tường người, chặn trước mặt Lâm Chính.
“Tôi không giết cậu ta, tôi chỉ đánh hai chân cậu ta tàn phế, cho nên, hãy tránh đường ra!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.