NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Trong sảnh tiệc yên tĩnh đến dọa người.  

Tất cả khách khứa đều giữ nguyên trạng thái sững sờ.  

Dù là người kéo violon trên sân khấu cũng ngừng diễn tấu, ngơ ngác nhìn đám đông.  

Lễ phục tính bằng trăm triệu?  

Điên rồi!  

Điên rồi!  

Đây là trang phục dùng vàng đúc nên sao?  

Không!  

E rằng lễ phục dùng vàng đúc nên cũng không trị giá nhiều tiền như vậy.  

Tim mọi người đập điên cuồng, đầu óc của nhiều vị khách trở nên trống rỗng.  

Có thể tham dự bữa tiệc này ai không phải người giàu có?  

Nhưng bất kể là ai, ngay cả Nhậm Quy cũng bị lễ phục trị giá trăm triệu tệ làm kinh ngạc.  

Đương nhiên, người bị sốc nặng nhất là Cư Chí Cường và bạn gái anh ta.  

Mặt Cư Chí Cường trắng bệch, lùi về sau liên tục, hai mắt trợn to như chuông đồng…  

“Tính… Tính theo trăm triệu? Sao có thể?”.  

Cư Chí Cường lắp bắp.  

Còn cô gái kia, từ lâu đã sợ đến mức gào khóc nức nở, nghẹn ngào gần như sắp tắt thở.  

Trang phục hàng trăm triệu, hơn nữa còn không phải một trăm hai trăm triệu, mà là năm trăm sáu trăm triệu… Nhiều tiền như vậy, sao cô ta có thể trả được? Dù là gia tộc cô ta cũng không có nhiều tiền như vậy, sợ rằng bán cả cô ta đi cũng không đủ trả số lẻ.  

Khách khứa dần dần hoàn hồn lại.  

Vẻ mặt bọn họ rất phức tạp, châu đầu ghé tai nhau, trên mặt ai nấy cũng tràn ngập vẻ khó tin.  

“Cô Thường, cô có nhầm lẫn không? Bộ lễ phục này… thật sự đắt vậy sao?”, Nhậm Quy do dự một lúc, không nhịn được lên tiếng.  

“Đúng đúng đúng, cô Thường, chắc cô nhầm lẫn rồi! Nhìn nó cũng… chẳng… có gì… đặc biệt… cả…”, Cư Chí Cường vội lên tiếng an ủi, vốn muốn chê bai vẻ đẹp của bộ lễ phục này để ép giá, nhưng nhìn bộ lễ phục tỏa sáng rực rỡ duy mỹ dưới ánh đèn, câu cuối của anh ta lại trở nên yếu ớt.  

“Anh đang nghi ngờ mắt nhìn của tôi sao?”, Thường Phương nhìn sang Cư Chí Cường, tức giận nói.  

“Không không, cô Thường, tôi không có ý đó, tôi chỉ… chỉ…”, Cư Chí Cường nhất thời á khẩu.  

“Nếu anh nghi ngờ giá trị và độ thật giả của bộ trang phục này thì rất đơn giản, anh chỉ cần lấy điện thoại mở video hiệu quả của lễ phục Hoa Hi Vọng ra so sánh. Hiệu quả của bộ trang phục này dưới ánh đèn là độc nhất vô nhị, trên thế giới không ai có thể dệt ra được hiệu quả như vậy”, Thường Phương nói.  

Một số khách khứa nghe vậy lặng lẽ lấy điện thoại ra so sánh.  

Nhìn thấy tạo hình xinh đẹp của Hoa Hi Vọng trong video, lại so sánh với bộ trên người Tô Nhu, tất cả những ai nghi ngờ đều không lên tiếng nữa.  

Cư Chí Cường im lặng.  

Cô gái vẫn đang khóc, hơn nữa người đã loạng choạng, gần như sắp ngất đi.  

Còn nữ chính trong chuyện này là Tô Nhu thì vẫn còn đang kinh ngạc.  

Chuyện này đem lại cú sốc rất lớn cho cô.  

Trong tình huống thế này, cô cũng không biết nên xử lý thế nào.  

Đúng lúc này, lại một giọng nói vang lên.  

“Cô Thường Phương, thật ra tôi cảm thấy cô gái này không chỉ phải đền mấy trăm triệu”.  

Bọn họ đồng loạt nhìn lại.  

Thường Phương cũng vội vàng nhìn sang người lên tiếng.  

Lâm Chính đi ra khỏi góc khuất, chậm rãi đến bên cạnh Tô Nhu, ánh đèn chiếu lên người anh. Ngay tức khắc, bộ Âu phục trên người anh cũng tỏa ra ánh sáng rực rỡ chói mắt, tôn anh lên giống như thiên sứ hạ phàm.  

Tất cả mọi người lại xôn xao bàn tán…  

Thường Phương suýt chút nữa đứng không vững.  

“Cặp Hoa Hi Vọng… Cặp Hoa Hi Vọng đều đã xuất hiện rồi!”.  

Thường Phương gần như hét lên.  

Cư Chí Cường mở to mắt, đột nhiên ý thức được điều gì.  

Lâm Chính lại kéo đầu vai và ngực mình, bình tĩnh nói: “Vừa rồi cô gái này đã tạt rượu lên người tôi, màu sắc của bộ quần áo này cũng đã hỏng. Cho nên, tôi cảm thấy cô ta phải bồi thường không chỉ một bộ, mà là cả hai bộ. Nếu bồi thường một cặp Hoa Hi Vọng thì ít nhất cũng phải một tỷ, cô thấy có đúng không?”.  

Mọi người đều kinh hãi hít sâu một hơi.  

Cú sốc cực lớn khiến cho không biết bao nhiêu người mất đi khả năng suy nghĩ.  

Cô gái kia nghe vậy, hai mắt tối sầm, lập tức ngất đi.  

“Phải… Phải…”.  

Thường Phương không khỏi cảm thấy đau khổ và tiếc hận, nặng nề gật đầu.  

Cặp Hoa Hi Vọng được gọi là tác phẩm truyền đời!  

Thế mà lại bị người phụ nữ này làm hỏng!  

Thường Phương đột nhiên xoay người, hung hăng trừng người phụ nữ đó.  

Cô ta tin rằng từ hôm nay, người phụ nữ này sẽ bị người hâm mộ thời trang trên toàn thế giới phỉ nhổ, chửi mắng…  

Hai chân Cư Chí Cường nhũn ra, ngồi liệt trên ghế.  

“Tiêu rồi… Tiêu rồi…”.  

Cư Chí Cường hoảng sợ lắp bắp…  

“Chúng tôi ăn mặc lộng lẫy tham dự tiệc cũng xem như nể mặt người tổ chức tiệc, nhưng không ngờ lại gặp phải chuyện này, hơn nữa bên tổ chức tiệc cũng không có lời giải thích nào, thật khiến người ta thất vọng. Nếu đã như vậy, bữa tiệc này có tiếp tục thêm nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì. Các vị, tạm biệt”.  

Lâm Chính lạnh nhạt nói, sau đó quay người đi, kéo tay Tô Nhu đi ra ngoài.  

Tô Nhu còn ở trong trạng thái ngơ ngác, vẫn chưa hoàn hồn.  

“Anh Lâm, cô Tô, xin hãy chờ đã!”.  

Thường Phương vội vàng đuổi theo.  

Nhưng Lâm Chính đã quyết định rời đi.  

Anh không hề có hứng thú tham gia loại tiệc hội này.  

Sắc mặt Nhậm Quy rất khó coi.  

Bữa tiệc này là tổ chức cho Tô Nhu, nếu Tô Nhu rời đi, vậy chẳng phải ông ta uổng công chuẩn bị hay sao?  

Nhậm Quy ra hiệu cho người ở bên cạnh, lập tức có người đuổi theo.  

“Cô Tô, đừng đi vội như vậy chứ! Bữa tiệc vừa mới bắt đầu, mặc dù có chút không vui, nhưng không ảnh hưởng tâm trạng của mọi người mà. Sếp Nhậm của chúng tôi còn định cho mọi người một niềm vui bất ngờ đấy, ở chơi một lúc rồi đi mà”, một người đàn ông mặc Âu phục mỉm cười, ngăn trước mặt Lâm Chính.  

“Sao? Các người định ép khách ở lại à?”, Lâm Chính nhướng mày.  

Người đó hơi tức giận, vốn định dạy dỗ Lâm Chính một trận, nhưng nhìn bộ quần áo trên người anh thì lại do dự.  

“Anh Lâm, cô Tô, hai người muốn đi cũng được, nhưng hai người có thể giải thích Hoa Hi Vọng của hai người ở đâu ra không?”.  

Nhậm Quy bưng ly rượu đi tới, hỏi.  

“Là… Lâm Chính tặng…”, Tô Nhu vừa mới hoàn hồn lập tức lên tiếng, nhưng nói đến một nửa lại cảm thấy không đúng.  

Lâm Chính có thể tặng bộ trang phục thế này sao?  

Sao có thể…  

Tô Nhu đầy nghi hoặc, muốn hỏi Lâm Chính, nhưng lại ngại người đông, không tiện mở lời.  

Nhậm Quy lắc ly rượu, đứng trước mặt Lâm Chính và Tô Nhu, cười nói: “Cô Tô, bộ trang phục này… là Chủ tịch Lâm tặng cô phải không?”.  

“Tôi… Tôi không biết…”.  

Tô Nhu do dự một lúc rồi đáp.  

Nếu bộ quần áo này đúng thật là Hoa Hi Vọng, Lâm Chính không thể nào mua nổi bộ quần áo này.  

Đừng nói là Lâm Chính, người ở đây cũng không có mấy ai trả nổi số tiền đó.  

Trong Giang Thành, ngoại trừ thần y Lâm thì không còn ai có thực lực này.  

Nhậm Quy bật cười thành tiếng.  

“Cậu Lâm này không thể nào mua được bộ trang phục này, vậy tất nhiên là Chủ tịch Lâm tặng rồi”.  

Ông ta nói xong, sắc mặt Tô Nhu trở nên trắng bệch.  

Lâm Chính cũng nhíu mày, nhìn sang Nhậm Quy: “Ông nói vậy là ý gì?”.  

“Ý gì? Cậu Lâm, tôi hỏi cậu, cậu trộm quần áo của Chủ tịch Lâm từ khi nào?”, Nhậm Quy nheo mắt lại, nói.   

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi