NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Câu nói của Lâm Chính khiến ai nấy đều kinh ngạc.  

Những người có mặt đều run rẩy, trợn tròn hai mắt, nhìn Lâm Chính với vẻ mặt không thể tin được. Nói một cách chính xác là nhìn tờ đơn trong tay anh.  

Chuyện này là sao?  

Bộ cặp Hoa Hi Vọng này... là do Lâm Chính mua?  

Điên rồi sao?  

Lâm Chính là loại người gì chứ?  

Anh lấy đâu ra tiền mà mua bộ lễ phục đắt đỏ như vậy?  

Cho dù anh bán máu bán nội tạng cũng không đủ để mua một góc của bộ quần áo này...  

Chắc chắn là có vấn đề!  

Chắc chắn là có vấn đề ở đâu đó!  

Những người có mặt đều tim đập thình thịch, đầu óc trống rỗng, nhiều người còn không thể tiếp tục suy nghĩ được nữa.  

Không ai chấp nhận được hiện thực kinh hãi thế tục này cả...  

"Là giả! Đây chắc chắn là giả!".  

Cư Chí Cường có phản ứng đầu tiên, lập tức lớn tiếng hét lên: "Chắc chắn là thằng chó này ngụy tạo! Đây chắc chắn là giả!".  

Tất cả các khách mời đều hoàn hồn lại.  

Đúng vậy.  

Đây chỉ là một tờ giấy, muốn ngụy tạo thì quá đơn giản, lên mạng tìm bừa một mẫu hợp đồng nhìn có vẻ chính quy có vẻ dễ hù dọa, sau đó chỉnh sửa một chút rồi in ra, chẳng phải có thể dọa được người khác rồi hay sao?  

Muốn làm giả cái này thì chắc chắn không có gì khó cả.  

Nhưng... có cần thiết phải làm vậy không?  

"Phải đấy, một kẻ vô dụng như Lâm Chính thì làm sao mua được cặp Hoa Hi Vọng? Phải biết rằng, bộ lễ phục này cho dù có tiền cũng chưa chắc có thể mua được, mà phải có mối quan hệ. Tôi chưa cần biết anh ta có tiền không, nhưng quan hệ... anh ta có sao?".  

"Huống hồ đây là tác phẩm được làm thủ công của đại sư Sandro, chắc là được đặt may riêng. Sao trong tay anh có thể có một bản hợp đồng chính quy như vậy chứ? Đúng là quá giả! Chẳng lẽ anh đến nhà tôi mua đồ, tôi phải làm theo đúng chế độ quy định của công ty, đầy đủ quy trình với anh sao?".  

Rất nhiều khách mời chất vấn.  

Nhưng Lâm Chính vẫn tỏ vẻ bình thản không chút sợ hãi.  

"Là thật hay giả thì cô Thường Phương có thể nhận ra được".  

Thường Phương đang đờ đẫn ở bên kia không khỏi run rẩy, lập tức nhận lấy biên lai hợp đồng trong tay Lâm Chính, quan sát kĩ càng một lúc, sau đó nghiêng đầu nói: "Thứ này... là thật".  

"Cái gì?".  

Các khách mời đều xôn xao.  

"Cô Thường Phương, cô xem lại kĩ đi, đừng có nhìn nhầm", Nhậm Quy cũng không khỏi lên tiếng.  

Hiển nhiên, cho dù là ông ta cũng không thể tin được, hay nói cách khác là không thể chấp nhận được.  

"Không nhầm đâu, đây là hợp đồng đặt may riêng của công ty Quốc tế Bái Nam, tôi không thể nhìn nhầm được. Bình thường biên lai hợp đồng như thế này chỉ có khách hàng cao cấp của tập đoàn Bái Nam mới có thể sở hữu. Mọi người nhìn mép của hợp đồng này đi, có logo được đóng bằng kim tuyến, cái này là dấu hiệu chống làm giả", Thường Phương nói.  

"Nhưng... cặp Hoa Hi Vọng là tác phẩm của đại sư Sandro, liên... liên quan gì đến công ty Quốc tế Bái Nam chứ?", cô Trần vội nói.  

Nghe thấy thế, mọi người xung quanh đều nhìn Thường Phương với ánh mắt khác lạ.  

Thường Phương lại nhìn cô Trần với ánh mắt như nhìn một con ngốc.  

Cô ta lùi lại hai bước, có chút chột dạ.  

"Chuyện này mà cô cũng không biết sao? Đại sư Sandro vẫn luôn có mối quan hệ hợp tác với công ty quốc tế Bái Nam, bộ cặp Hoa Hi Vọng này là do ông ấy nhờ công ty quốc tế Bái Nam bán, dùng hợp đồng của Bái Nam thì có gì kỳ lạ?", Thường Phương đáp.  

Cô gái kia nghe thấy thế thì há hốc miệng, không nói được gì nữa.  

"Nói vậy là... thứ này đúng là do anh ta mua sao?", có người run rẩy hỏi.  

"Biên lai hợp đồng là thật, vậy thì có thể chắc chắn cặp Hoa Hi Vọng được mua cho anh Lâm", cô Trần gật đầu.  

"Oa!".  

Tất cả mọi người đều ồ lên.  

Lần này có thể nói là chứng thực được rồi.  

Cho dù mọi người không chịu tin, thì cũng phải chấp nhận.  

Một tên vô dụng!  

Một tên ở rể!  

Một tên bất tài sống dựa vào vợ, ăn bám vợ!   

Vậy mà có thể mua được bộ lễ phục đắt nhất trên thế giới...  

"Sao thằng ở rể này lại có tiền mua cặp Hoa Hi Vọng chứ?".  

"Chắc là giả ấy nhỉ? Tôi đang nằm mơ! Chắc chắn là tôi đang nằm mơ!".  

"Đây có phải là Lâm Chính không vậy? Không nhầm đấy chứ?".  

"Dựa... dựa vào đâu chứ? Dựa vào đâu mà anh ta có thể mua được cặp Hoa Hi Vọng?".  

"Sao lại như vậy được?".  

Các khách mời vô cùng kinh hãi, thậm chí có người còn hét lên chói tai.  

Tô Nhu cũng há hốc miệng.  

Cô ngớ người ra nhìn hợp đồng trong tay Lâm Chính, rồi lại nhìn khuôn mặt kiên nghị của anh, hơi thở như nghẹn lại.  

Cô không ngờ những lời Lâm Chính nói lại là sự thật.  

Anh... quả thực đã tặng cô Hoa Hi Vọng, tặng cô bộ lễ phục mấy trăm triệu tệ.  

Chẳng khác nào một giấc mơ.  

Tô Nhu cảm thấy cực kỳ khó tin.  

Nhưng đồng thời, một câu hỏi khác khiến cô không thể lý giải cứ vấn vương trong đầu, khiến tất cả mọi chuyện trở nên khó bề phân biệt.  

"Lâm Chính, anh không có đồng nào trong người, cũng không có việc làm, chỉ là một thằng vô dụng ăn bám vợ, thì lấy đâu ra tiền để mua Hoa Hi Vọng này chứ?", Cư Chí Cường lập tức đứng ra, lớn tiếng nói.  

"Sao nào? Anh nghi ngờ tiền của tôi có lai lịch bất minh sao?".  

Lâm Chính bước tới, mặt không cảm xúc nhìn anh ta chằm chằm.  

"Đúng vậy, nếu số tiền này của anh là bất hợp pháp, thì đương nhiên phải chịu sự trừng phạt của pháp luật", Cư Chí Cường quát.  

"Thế thì anh cứ báo cảnh sát đi! Lâm Chính tôi không thẹn với lòng!", Lâm Chính bình thản đáp.  

"Anh..."  

"Nhưng nếu cảnh sát đến, anh có thể nói ra nghi ngờ của anh, tôi cũng có thể bảo vệ quyền lợi hợp pháp của tôi! Hai người các anh làm hỏng lễ phục của tôi thì định bồi thường thế nào đây?".  

"Cái gì? Tôi... tôi cũng phải đền á?", Cư Chí Cường ngạc nhiên.  

"Chuyện này anh là người đầu têu, đương nhiên không thể thoát được rồi. Tôi nói cho anh biết, về mặt pháp luật thì anh chắc chắn phải chịu trách nhiệm. Hai bộ lễ phục Hoa Hi Vọng đủ để anh đền ốm!".  

"Anh... anh... anh..."  

Cư Chí Cường tức đến nỗi toàn thân run rẩy.  

"Nếu cậu Lâm không thẹn với lòng, thì cậu có thể nói rõ số tiền mua cặp Hoa Hi Vọng này... từ đâu mà có không?", Nhậm Quy nhìn Lâm Chính chằm chằm, lại kéo chủ đề về ban đầu.  

E rằng tất cả mọi người ở đây, bao gồm cả Tô Nhu, đều rất nóng lòng muốn biết chuyện này.  

Nhất thời, ai nấy đều đổ dồn mắt sang nhìn Lâm Chính.  

Lâm Chính mặt không cảm xúc, ánh mắt tràn ngập tức giận.  

Tô Nhu có thể nhìn thấy bàn tay đang siết chặt của Lâm Chính khẽ run rẩy.  

Nhưng rất nhanh, Lâm Chính nhắm hai mắt lại.  

Hình như anh đang suy nghĩ gì đó.  

Hình như anh đang chuẩn bị đưa ra quyết định nào đó.  

Có lẽ đã đến lúc tuyên bố rồi.  

Tuy bây giờ không phải là thời cơ tốt nhất, cũng không phải lúc phù hợp nhất, nhưng giờ phút này, anh thực sự có chút không kiềm chế được nữa...  

Lâm Chính mở mắt ra, ánh mắt trở nên kiên nghị.  

Nhưng đúng lúc này, một bóng dáng bước vào sảnh tiệc.  

"Thưa quý vị, nếu quý vị có nghi ngờ gì về cậu Lâm thì có thể hỏi tôi".  

Giọng nói bình thản vang lên, ai nấy đều quay sang nhìn.  

Không ngờ lại là... Mã Hải!  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi