NGƯỜI CHỒNG YÊU

Qua hai ngày, thím Lục lại nấu canh mang tới. Hôm nay tinh thần bà ngoại vẫn không ổn như cũ, nhưng nằm viện có mấy ngày mà các loại trị liệu đã dùng cả, khả năng đã thích ứng nên cũng không còn nháo đòi ra viện như trước nữa, song bà vẫn không thích bệnh viện như cũ, nếu không phải mấy ngày này bà lúc nào cũng nôn mửa, thì vốn không cách nào dậy nổi, chắc chắn sẽ thật sự nháo xuất viện ngay.

Úc Linh múc một bát canh, ngồi trước giường bón cho bà uống. Bà ngoại dựa đầu vào giường, trên tay còn vung vẩy, nói chuyện với thím Lục, “Hôm nay sao bà lại đây thế, không bận trong cửa hàng à?”

“Quan San dẫn bạn trai về, tôi không phải ở lại đây nói chuyện với bà sao?” Thím Lục cười nói.

Bà ngoại vừa nghe vô cùng cao hứng hỏi, “Thật sao? Quan San có bạn trai rồi ư? Đây là chuyện tốt mà, khi nào thì cưới? Nhà trai ở đâu? Trong nhà đang làm gì thế?”

“Nghe con bé Quan San kia nói, chúng kết giao năm ngoái. Lúc ăn Tết, thấy nó thường xuyên đi nấu cháo điện thoại với người ta, cứ cười liên tục, kỳ lạ, hỏi nó nói chuyện với ai, nó nói là đồng nghiệp, vẫn không chịu thừa nhận, hiện giờ còn chẳng phải dẫn người ta về sao? Nhà trai là người thành phố chúng tôi bên này, cùng  biết Quan San trong thành phố S, trong nhà mở cửa hàng ăn, gia cảnh cũng không tệ lắm, bộ dạng thằng bé đoan chính, nhìn cũng nhanh nhẹn. Tháng trước nó với Quan San cùng đi công tác ở thành phố S, tính toán định phát triển ở bên đó, lần này tới nhà thăm hỏi, là định bàn chuyện hôn sự, vẫn còn đang bàn bạc đó…”

Thím Lục đều trả lời tất tật, nụ cười trên mặt sáng lạn, rõ ràng rất hài lòng với chuyện con gái dẫn bạn trai về nhà. Họ phong tục bên này, nhà gái đều tương đối rụt rè, như thấy nhà gái nguyện ý mang bạn trai về nhà gặp người lớn, đã chứng minh nhà trai bên kia cũng đã biết, chỉ cần người lớn hai nhà không có ý kiến thì hôn sự cũng ổn thỏa.

Một người cao hứng thì đã tốt, tinh thần cũng tốt lên, bà ngoại cũng thế, đợi bà uống xong bát canh, sau đó thấy bà rất hăng hái thảo luận chuyện hôn lễ của Quan San và bạn trai tổ chức thế nào rồi.

Kết hôn ở nông thôn từ trước đến này đều là sự kiện trọng đại, đặc biệt là chuyện bọn trẻ kết hôn, những người lớn thấy thế càng vui, ý nghĩ của thế hệ trước đó là trước lập gia đình rồi mới lập nghiệp (thành gia lập nghiệp), sau khi xây dựng gia đình, mới giống người lớn, mới có thể chân chính kiếm tiền nuôi gia đình, vì thế coi chuyện kết hôn chính là một chuyện quan trọng của cả đời người.

Đợi Úc Linh đi rửa bát về, thì đã nghe thấy thím Lục nói, “Quan San lớn hơn Úc Linh ba tuổi, hai mươi sáu tuổi kết hôn xem như muộn, cả Quan Bình đều có bạn trai rồi, thế Úc Linh thì sao?”

Úc Linh dừng chút, sắc mặt bình thường đi tiếp, xếp bát lại. Vẻ mặt bà ngoại buồn rầu, “Nó vẫn chưa có đối tượng mà, cũng không rõ con bé này nghĩ sao nữa”

“Hay là tôi giới thiệu cho con bé một người nhá?” thím Lục cười bảo, “Tôi có biết một thằng bé, thấy nó cũng không tệ, ở huyện thành và thành phố đều có nhà cả, bộ dạng trông rất đẹp trai, tính tình cũng tốt, hay để Úc Linh đi gặp đi. Kết giao hay không kết giao thì thôi, đi ăn một bữa cơm, nói chuyện một chút, coi như biết thêm một người bạn, cũng không hại gì”

Bà ngoại không đáp, mà quay đầu nhìn về phía Úc Linh. Úc Linh yên lặng nhìn bà ngoại một lúc, gật đầu bảo, “Vậy làm phiền thím Lục rồi, kết thêm một người bạn cũng tốt”

Vẻ mặt bà ngoại vui vẻ nhìn cô, cười nói, “Thế thì được! Biết thêm một người cũng không xấu, A Linh chỉ là tính tình quá trầm, ngày thường chỉ thích ở một nơi ít người, cũng không thích kết bạn với ai, tôi vẫn lo cho nó lắm..”

“Bà Bảy à, bà đừng có lo quá, Úc Linh nhà chúng ta lớn lên xinh đẹp thế, thằng nhóc nào mà chẳng thích chứ? Bà yên tâm di”

Một già một trung niên một trẻ tuổi kẻ xướng người họa, Úc Linh yên lặng  sờ sờ quả táo chậm rãi gọt vỏ. Thím Lục ngồi hơn một tiếng mới rời đi, trước khi đi nói với Úc Linh, “Trưa mai 11 giờ, gặp nhau ở quán cà phê phố Bắc nhé, cháu đừng tới muộn”

Úc Linh gật gật đầu. Thím Lục cao hứng rời đi.

Bà ngoại cũng cao hứng nói với Úc Linh, “Ánh mắt thím Lục cháu không tồi, trước cứ xem người đó thế nào đã, tốt thì kết giao bạn bè, không tốt thì thôi” Tuy nói là cháu gái ngoại đi xem mắt gì gì đó, nhưng bà ngoại vẫn lo cháu gái bị hại, biết người giới thiệu không nhất định chọn đúng hay sai.

Úc Linh ngồi chơi di động bên cạnh, cũng không ngẩng đầu lên nói, “Cháu biết rồi, bà cứ yên tâm đi ạ”

Bà ngoại lải nhải một lúc, sau đó mới cảm thấy phản ứng của cháu gái cũng bình thản, vốn không thể nhìn ra cô thích hay không thích chuyện này, bất giác hỏi, “A Linh à, cháu có ý tưởng gì không?”

Úc Linh ngẩng đầu nhìn bà, nói, “Bà vui là được ạ”

Bởi vì muốn bà vui, nên mới đi xem mắt thôi, đi cũng không nói lên chuyện kết hôn hay không, cô cũng chẳng thấy có vấn đề gì cả.

Bà ngoại sửng sốt, không kìm được thở dài, quả nhiên con bé vì muốn mình vui vẻ mà làm thế, mới chịu đồng ý, thực ra trong lòng nó cũng không thấy sao. Nghĩ đến đây bà ngoại đưa tay ra lại buông xuống vô lực, nói, “A Linh à, bà chỉ mong sau này cháu có thể kết hôn với người mình thích, mà không phải …bị trong nhà an bài”

Úc Linh không đáp.

“Cháu có tính thế lại cố tình sinh ra trong gia đình như vậy, bà sao yên tâm được chứ?”

“Bà…”

“Lúc trước Mẫn Mẫn phải gả cho Giang Vũ Thành, bà đã phản đối rồi, nhưng Mẫn Mẫn lại là người có chủ kiến, một lòng muốn gả cho Giang Vũ Thành, bà khuyên thế nào cũng không được, cuối cùng đành đồng ý. Kết quả là…A Linh ơi, bà chỉ hy vọng cháu cả đời bình bình an an, dù có gả cho một người bình thường cũng không sao, chỉ cần cháu cảm thấy hạnh phúc là đủ, đừng bị người khác đem hôn sự biến thành lợi thế, cuối cùng bản thân khổ sở có hối cũng không kịp…”

“Không đâu bà ạ.” Úc Linh vẻ mặt nghiêm túc, “Sau này cháu kết hôn rồi, nhất định sẽ cùng thích người ta, bà cứ yên tâm đi ạ”

Bà ngoại thở dài, rõ ràng không tin cam đoan của cô tý nào. Nhìn đi, hiện giờ vì để làm cho bà lão được vui vẻ, cô đều đồng ý đi xem mắt, trông có vẻ thì không sao, tính tình thế này, sau này còn không biết cô làm ra chuyện gì nữa chứ? Trong lúc nhất thời, bà ngoại càng thêm lo lắng hơn.

Ban đêm, Úc Linh vẫn ở lại bệnh viện trông. Dì hộ lý tối nay đã về nhà. Úc Linh nằm trên giường nhỏ, trợn mắt nhìn bà ngoại trên giường.

Trong phòng dùng đèn tiết kiệm năng lượng, ánh sáng cũng không quá sáng, lại có thể nhìn rõ tất cả mọi thứ trong phòng.

Một con vật nhỏ gầy dữ tợn nhảy ra, chạy tới chạy lui trước giường, mấy lần định bò lên trên giường. Úc Linh chậm rãi ngồi dậy mặt bình thản nhìn.

Thứ vật kia chẳng qua chỉ cao chừng ba mươi centimet, có một cái đầu cực to, chân tay khô gầy, da thịt màu nâu, trên mặt chằng chịt mạch máu, kết hợp với nhau lại như một đứa trẻ dị dạng vậy, hình dạng khủng bố, khiến người ta chỉ liếc thôi cũng thấy sợ.

Trái tim Úc Linh đập mạnh, cả người đều cứng đờ. Một lát sau, cô mới hít sâu một hơi, kéo giày ra đi vào, bước qua một bước đá thứ đồ vật kia bay đi.

Đồ vật đó bị đá bay tới chân tường, đập mạnh vào đó, khiến nó không có phản ứng gì, cô lại cầm cái chổi quét dứt khoát cho nó bay ra cửa sổ văng ra ngoài, rồi đóng mạnh cửa sổ lại, kéo rèm.

“A Linh, sao thế…” Bà ngoại bị giật mình tỉnh giấc.

Úc Linh thả chổi xuống, nói rất bình tĩnh, “Bà ơi, không có gì đâu, cháu đuổi sâu thôi mà”

Bà ngoại nghe xong thì lại nằm xuống bảo, ‘Ngày mai cháu đi xem mắt rồi, mau ngủ đi, nghỉ ngơi tốt mới có sức”

Úc Linh vâng một tiếng, lúc này mới nằm xuống. Hôm sau, tinh thần Úc Linh không tốt mấy, sắc mặt hơi tiều tụy.

“Ngủ không ngon sao?” Bà ngoại nhìn mặt cô chằm chằm, “Có cần đi ở khách sạn ngủ bù cho tốt không?”

Vì chiếu cố bà ngoại, lại không muốn ở trong nhà họ hàng, nên Úc Linh thuê một phòng ở khách sạn gần bệnh viện, nếu lúc đêm không ở lại thì đến nghỉ ở khách sạn.

Úc Linh lắc đầu, “Thôi bà ạ, đến lúc đó cháu trang điểm là được, hôm nay bà muốn ăn gì cháu đi mua cho”

Bà ngoại không lay chuyển được cô, đành từ bỏ. Nhưng đợi dì hộ lý tới, bà ngoại vẫn bảo cô đi nghỉ ở khách sạn, để lát nữa cô đi xem mắt còn có tinh thần, tuy lần này xem mắt có chút kịch tính hài, thậm chí có thể nói là hành vi thử, nhưng tốt xấu gì thì cũng là thím Lục giới thiệu đối tượng cho, ít nhiều cũng phải nể mặt nhà trai chứ.

Tới mười giờ rưỡi, Úc Linh ra cửa. Đánh xe lên đến phố Bắc thì chỉ còn năm phút nữa là đến 11 giờ.

Úc Linh vừa xuống xe thì đã nghe thấy tiếng thím Lục gọi to, thấy thím Lục tới, đang đợi cô ở đầu phố. Nhìn dáng vẻ thím Lục cũng có trang điểm, ăn mặc trong trường hợp nghiêm túc một bộ váy mới khá cao quý, thoạt nhìn trông rất bắt mắt.

Thím Lục nhìn cô đánh giá một hồi, tuy Úc Linh trang điểm cũng không khác ngày thường lắm, nhưng dung mạo hòa cùng khí chất của cô, dáng người cũng đẹp, ăn mặc tùy tiện mà lại có điểm đặc biệt khác hẳn con gái ở huyện thành, nhìn cực kỳ hấp dẫn, khiến người ta nhìn mà không ngớt tán thưởng.

“Không tồi, rất đẹp” thím Lục cười khen một câu, thấy đáy mắt cô hơi tái nhợt thì hỏi, “Tối qua ngủ không ngon hả? Lại ngủ muộn?”

Úc Linh vâng một tiếng, không giải thích nhiều. Thím Lục biết tính cô, thấy thời gian cũng gần tới, thì kéo cô vào trong quán cà phê.

Nhân viên phục vụ quán cà phê lại gần sau khi hỏi rõ dẫn họ tới một nơi có cây cối xanh mướt u nhã ngồi, ở đó đã có một người ngồi đợi.

Lúc thấy rõ người đó, Úc Linh tuy rất bình tĩnh cũng chợt sửng sốt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi