NGƯỜI CHỒNG YÊU

Không những Úc Linh thấy Giang Vũ Thành khóc không thể ngừng được, mà cả Hề Từ và thư ký Lý cũng thấy, hai người bất giác không biết nên hiểu hiện thế nào cho đúng.

Bọn họ một là con rể, một là người làm công cấp dưới, nhìn thấy cha vợ/ông chủ khóc như sắp chết vậy, biết loại chuyện này để cho người ta thấy thì mất hết mặt mũi đàn ông, lại lo lắng đến phản ứng của ông sau đó, nên đều phải giữ thể diện cho người đứng đầu.

Tốt nhất là làm như không nhìn ra gì cả.

Vì thế một cứ tiếp tục ngồi phịch trên mặt đất ra vẻ vẫn còn sợ hãi không đứng dậy nổi, một thì đỡ lấy vợ mình, đi về trước mấy bước, chân dẫm nát đám kim châm Đào Mộc trên mặt đất, hơi nghiền xuống, đợi lúc thấy anh nhấc chân lên thì đã thấy châm Đào Mộc biến thành đống gỗ vụn rồi.

Thư ký Lý đang ngắm loạn thấy cảnh như thế, mắt trừng to sắp lồi ra ngoài, lúc này lại nhìn Hề Từ với ánh mắt vô cùng cổ quái.

Trước đó Hề Từ để cho anh ta và Giang Vũ Thành có ấn tượng rất khá, là một kẻ mặt trắng tinh linh, không rõ vì sao đại tiểu thư lại đột nhiên xúc động kết hôn với anh, rốt cuộc đại tiểu thư coi trọng anh ta ở chỗ nào nhất? Thật khiến cho người ta thấy buồn bực mà.

Mãi cho đến khi trải qua chuyện vừa rồi cuối cùng mới phát hiện ra vị này cũng không phải kẻ mặt trắng nhỏ gì, mà là đại sư thông quỷ thần đó! Điều này còn chưa hết cảm thán nữa kìa, lại phát hiện ra người này khiến anh ta thêm khắc sâu ấn tượng, nhìn một người trẻ tuổi nhã nhặn tuấn tú mà chỉ một đạp đã khiến đám châm Đào Mộc biến thành vụn gỗ, vừa thấy kinh sợ vừa thấy rùng mình nha.

Kinh khủng thì nhiều hơn, trước mặt thư ký Lý vẫn còn mấy cái châm Đào Mộc mà lúc trước Hề Từ vì ngăn nữ quỷ nhỏ áo đỏ kia mà ném tới. Thư ký Lý rất bình tĩnh nhặt một cái châm Đào Mộc lên, dùng sức bẻ, phát hiện ra nó còn cứng hơn cả một cây tăm nữa, vốn không thể một chân nghiền nó vụn được, bất giác nhìn về phía Hề Từ với ánh mắt hơi kính sợ.

Đại tiểu thư cuối cùng đã tìm được tuýp đàn ông thế nào để kết hôn đây a? Cái này quả thật chẳng giống người tý nào mà!!!

Thôi bỏ đi, thế giới này có quỷ, đại tiểu thư không phải tìm loại đàn ông không phải người để kết hôn cũng chẳng có gì lạ đi ha?

Đại tiểu thư bên kia đã đi tới trước mặt Giang Vũ Thành, đưa khăn tay cho ông lau mặt bảo, “Ba à, người đừng khóc nữa”

Giang Vũ Thành phát ra giọng mũi nức nở, lấy khăn tay đắp lên mặt, bả vai hơi rung, nói khàn khàn, “Úc Linh, nhất định phải đưa hồn phách của mẹ con về cho hết đó”

“Đây là đương nhiên”

“sau khi tìm được về, bất kể dùng cách gì nhất định phải để cho cô ấy ngủ yên”

“Đây là đương nhiên”

“Đến lúc đó, cho dù cô ấy có biến thành quỷ thì ba vẫn ở cùng cô ấy, cùng lắm thì cùng cô ấy làm đôi vợ chồng quỷ là được”

“… Hay là thôi đi ạ” Úc Linh nói xong, đi cà nhắc tới vỗ vỗ vai ông, cất giọng mềm nhũn bảo, ‘Ba à, đừng khóc nữa, ba là tổng tài Giang thị, nếu bị người khác biết ba thích khóc như thế sẽ chê cười ba đó”

Giang Vũ Thành ngừng lại, ngước đôi mắt khóc đỏ bừng lên, cả giận nói, “Cái con bé này thật là, từ nhỏ cứ thế thôi”

“Đó là bởi vì trước đây ba cứ nửa đêm lại ôm lấy con khóc mà” Úc Linh tuyệt đối chẳng nể mặt ba mình.

Tuy mẹ đã qua đời nhiều năm nhưng năm đó cô cũng không được tốt lắm, sau đó ba ba cuối cùng cũng khôi phục lại, đón cô trở về, hai cha con cùng ở với nhau, nhưng thực ra lại có chút hương vị nương tựa vào nhau. Lúc đó hai cha con vì nguyên nhân Úc Mẫn Mẫn, tối đều ngủ không được ngon, đặc biệt là Giang Vũ Thành,  tối nào cũng gần như bị ác mộng mà bừng tỉnh, sau đó sẽ ôm lấy cô khóc, khiến cô cũng tỉnh khóc luôn.

Đợi sau khi cô lớn chút, ba cô cuối cùng cũng biết xấu hổ trước mặt con nhỏ, tối nào tỉnh lại rồi khóc, đều một mình trốn trong nhà vệ sinh khóc vụng trộm.

Trước đó không rõ đàn ông khóc như thế rất mất mặt, sau này lớn mới biết, nhưng vì nể mặt ba cô mà cô dĩ nhiên không để người ngoài biết. Vì thế điều này cũng khắc sâu thành ấn tượng trong trí nhớ của cô nhất, cô mặc kệ ba bên ngoài khôn khéo lão luyện ra sao, thật ra lại là một con quỷ thích khóc, trước đó đức hạnh thích khóc ấy chỉ mình cô biết, hiện giờ đến cả người ngoài cũng biết rồi.

Thư ký Lý thấy kinh khủng tỏ ra mình chưa nghe thấy gì, tổng tài Giang thị thực ra là một con quỷ thích khóc gì gì đó anh ta thực sự không biết.

Giang tổng vẫn nên tiếp tục duy trì bộ dáng bá đạo vốn có đi.

Giang Vũ Thành hơi xấu hổ chút, rồi lập tức vứt hết, vốn không rõ là biết khóc mất mặt cái gì, ông lau nước mắt, rồi nhanh chóng kiềm chế cảm xúc của mình, nhưng vừa mở miệng thì mang theo giọng mũi ngàn ngạt nói, “Vợ ba vì cứu ba mà chết, sau này vẫn không được sống yên ổn, ba không thể khổ sở một chút được sao?”

Úc Linh a một tiếng, vỗ vỗ vai ba, cô đã quen rồi, ba ba của mình không chê đâu.

Giang Vũ Thành nhìn khuôn mặt bình thản của con gái rượu mình, bất giác thấy hơi chua xót, không kìm được ôm lấy cô, hạ giọng, “Úc Linh, rất xin lỗi”

Rất xin lỗi, không bảo vệ tốt mẹ con, mà ngược lại cuối cùng lại được một người phụ nữ như cô ấy bảo vệ.

Tuy Úc Mẫn Mẫn khả năng số mệnh đã định sẵn là kiếp chết, cho dù có tránh thì sao, đã là tử kiếp thì cô ấy vẫn chết trước mặt ông như cũ, thậm chí vì không muốn liên lụy đến ông mà đúng lúc đẩy ông ra.

Nghĩ đến đây, thần sắc ông lại trở nên lạnh lẽo.

Úc Linh lại vỗ vỗ vai ba cô, trầm mặc nói, “Không sao ạ, sau này sẽ đòi lại bằng hết” Bất kể là chuyện ông ngoại bị luyện thành Quỷ Vương, hay suýt nữa mẹ cô bị hại hồn bay phách tán, người đầu sỏ đứng đằng sau này cô sẽ từng bước đòi lại hết.

Lúc này một tiếng ho khan vang lên.

Giang Vũ Thành quay đầu liếc nhìn thấy sắc mặt Hề Từ không được tốt lắm nhìn mình. Ông cũng là đàn ông, nháy mắt hiểu ra ý người này, bất giác sắc mặt cũng không tốt tương tự.

Đây là con gái rượu của ông, ông ôm chút thì sao? Ông nuôi nó từ một đứa bé vừa sinh ra cuốn tã lót cho đến tận mười tuổi, trước đây vẫn tắm sạch sẽ cho cô, bón cô ăn, còn ngủ cùng cô nữa kìa.

Thằng nhóc thối này cứ thế mà cướp mất con gái của ông đi, thậm chí còn chẳng nói với người lớn một câu, còn không để cho ông tức hay sao?

Nhưng còn chưa kịp để ông cất giọng kích người Úc Linh đã đẩy ông ra, quay đầu nhìn về Hề Từ hỏi, “Có định đi vào nữa không?”

Vừa vào đến cửa thì đã gặp ngay hai con quỷ cấp bậc Quỷ tướng, trong đầu Úc Linh cũng hơi chồn, cảm thấy khả năng bên trong càng đáng sợ hơn.

“Không cần thiết vào nữa” Hề Từ lắc đầu, nhìn thoáng qua cánh cửa mở một nửa kia, thần sắc ôn hòa lộ ra đạm mạc, “Chúng ta đi thôi, về rồi hãy nói”

Nhóm Giang Vũ Thành nhìn anh một cái, theo ánh mắt anh nhìn về lối thông lên thang lầu có cánh cửa mở một nửa kia, ở đó một mảnh tối đen, chẳng nhìn thấy gì cả. Nếu bình thường thì thực ra cũng không ai nghĩ nhiều, nhưng vừa rồi chuyện xảy ra nơi này đã khiến mọi người bị ám ảnh trong lòng, gây ra áp lực quá lớn.

So với hai cha con Giang Vũ Thành, áp lực tâm lý của thư ký Lý là lớn nhất, anh ta rõ ràng là một thư ký cao cấp đầy kiêu ngạo, năm nào cũng dẫn người thường hâm mộ vì lương cao, tuy bận tối mặt tối mũi nhưng về kinh tế thì tiêu sài thoải mái hơn nhiều người, nhưng vì sao cơn gió họa ập tới cuộc sống lại trở nên cổ quái chứ?

Mãi sau khi họ cùng rời khỏi khu giải trí, thư ký Lý vẫn còn hơi ngây ngốc, mãi cho đến khi có một luồng gió đêm thổi tới, cả người chợt tỉnh táo lại, tập trung nhìn kỹ, thấy cách đó xa xa có mấy bóng mơ hồ bay lượn, bất giác cứng ngắc lại.

Đây đây đây …. đây là quỷ đi á????

Trong lòng thư ký Lý hơi hỏng mất, hổng rồi thì lại cảm thấy làm người bình thường đã vài thập niên, đột nhiên biết trên thế giới này còn có quỷ, hơn nữa anh ta còn may mắn thấy được quỷ linh tinh gì đó, ngẫm lại cảm giác…

“Gâu gâu” Husky nhe nanh, hung ác sủa một tiếng.

Úc Linh theo bản năng dán sát tới Hề Từ, Giang Vũ Thành thì chau mày lại.

Nhưng chỉ trong mấy giây, mấy bóng mơ hồ bay tới trước mặt họ không xa, ngọn đèn chung quanh đột nhiên trở nên mờ ảo mông lung, cả đoàn người rơi xuống đất bóng dáng cũng ở nên mờ ảo, chỉ có mấy bóng thì không có bóng dáng, họ có cả nam lẫn nữ, màu da tái nhợt, quỷ khí dày đặc.

Không khí lại trở nên lạnh lẽo hẳn, tháng bảy thời tiết hay mưa, khiến người ta không cảm giác thấy nóng bức mà ngược lại thấy sợ run lạnh cả người.

Mấy con quỷ nhìn thấy đám người Hề Từ, rõ ràng co rúm lại, nhìn về phía khu giải trí phía trước với ánh mắt đầy kính sợ, tê dại đứng tại chỗ không biết nói gì.

Hề Từ lãnh đạm nhìn mấy con quỷ như thế, rồi kéo Úc Linh rời đi. Giang Vũ Thành và thư ký Lý cũng đuổi theo, không mở miệng nói.

(Vị đại nhân này) Một con quỷ trong đám cố lấy dũng khí mở lời, (Chúng tôi là quỷ nô của Tả thiên và Doãn thiên sư, các ngài đi ra từ bên đó sao?)

Hề Từ vẫn im lặng như cũ. Mấy con quỷ kia co cụm lại một chỗ, thấy con đại yêu không để ý tới chúng, vừa cao hứng không yên, mãi cho đến khi đám người Hề Từ rời đi, đám quỷ nô mới kính sợ nhìn thoáng qua khu giải trí giấu trong bóng tối kia, không dám mạo muội đi vào, thương lượng một chút rồi trở về phục mệnh.

“Bọn họ đi vào rồi ư?” Doãn Dục Đường kinh ngạc hỏi, “Sau đó chưa tới 10 phút thì liền đi ra không bị sao hết ư?”

Quỷ nô gật đầu, theo đám người kia trở ra, chúng làm giám thị phụ trách bên ngoài, nghe ngóng, nhưng ai biết họ chưa đến mười phút đã đi ra, tốc độ này quá nhanh, mười phút mà có thể đi vào bên trong thì làm được gì chứ?

“Thời gian 10 phút, chắc họ cả lầu một cũng chưa nhìn kỹ, có thể làm được gì chứ?” Lâu Tình suy ngẫm, đưa ngón tay trắng nõn ra vạch vạch nhẹ nhàng trên bản đồ.

Đây là một phần bản đồ của Nông trang Nhạc gia, nhìn kỹ thì sẽ phát hiện Nông trang Nhạc gia chỉ là một góc nhỏ, mà phạm vi bản đồ này lại rất lớn, gần đó còn có mấy đỉnh núi, thôn xóm, tất cả diện mạo địa hình ở trong này đều rõ mồn một.

“Chắc là vừa tiến vào thì gặp ngay tình huống gì đó đi, có hai khả năng” Doãn Dục Đường phân tích, “Một là lúc ấy tình huống khó giải quyết, bọn họ ứng phó không nổi, đành phải bỏ trước; hai là bọn họ đã lấy được thứ cần lấy, không cần thiết phải đi vào khu mộ đó để chết. Nhưng nếu đối phương là Hề Triển Vương thì chắc là khả năng thứ hai rồi”

Doãn Dục Đường phân tích vô cùng phù hợp logic, Tả Dật và Lâu Tình đều đồng ý, trong lòng họ cũng nghĩ vậy. Nếu là những người khác, chắc bọn họ sẽ nghĩ chuyện phức tạp một chút, nhưng mà động vào con yêu kia thì sẽ không có chuyện gì phức tạp cả.

Tuy yêu càng giảo quyệt hơn con người, nhưng lại tuân thủ nghiêm ngặt chuẩn tắc của mình, cũng không nhúng tay vào chuyện của quỷ, đây cũng là quy ước giữa người – yêu – quỷ  mới có thể sống chung hòa bình với nhau trên mảnh đất thần châu này được, chế ước lẫn nhau, duy trì trạng thái cân bằng.

“Cũng không rõ bọn họ định tìm cái gì, có thể phát hiện ra sự dị thường ở đây không nữa” Tả Dật nhíu mày, suy đoán, sau đó hỏi Doãn Dục Đường, “Cháu đã điều tra xong mấy người ở cùng với Hề Triển Vương là ai chưa?”

Doãn Dục Đường đưa ký hiệu tay ra, “Đương nhiên, nhưng chắc phải chờ mai mới có tin tức” Con người ở chung với một đại yêu không thể khinh thường được, vì thế  lúc chiều anh ta đã gọi điện cho người khác đi thăm dò rồi.

Tiếc là thân phận đối phương không giống người thường, tạm thời bên kia vẫn chưa có tin gì.

Không hiểu sao, trong lòng Tả Dật luôn có dự cảm không ổn, trực giác nhiệm vụ lần này không thuận lợi, không thuận lợi thì thôi, chỉ tốn hao tâm tư là nhiều, chỉ e đến lúc đó xử lý không tốt, họa đến vô tội. Trừ lần đó ra thì ông ta còn muốn đề phòng thiên sư chính đạo tác loạn ngầm nữa, chỉ sợ lúc đó bọn họ cũng sẽ ra tay.

Lúc này Lâu Tình lại mở miệng nói, “Chú Tả, cháu cảm thấy quỷ mộ lần này hẳn là ở dưới sơn trang, chỉ là tạm thời vẫn chưa tìm được cửa vào, người bảo vệ quỷ mộ thực lực chắc chắn rất cao cường”

Tả Dật gật đầu, nói với hai người, “Mai chúng ta lại đi tìm xem sao, chắc sẽ tìm ra, các cháu cũng để cho quỷ nô để ý chút tình hình, xem có thiên sư chính đạo nào trà trộn vào không”

“Vâng”

Lâu Tình và Doãn Dục Đường cùng đồng thanh đáp lại.

***

Bên kia, đoàn người Úc Linh cuối cùng trở lại phòng, đều tụ tập trong phòng của nhóm Úc Linh.

Lại qua đi nửa giờ, hơn nữa trên đường chậm trễ chút nên hiện tại đã là nửa đêm, cả đất trời âm khí càng tỏa ra nồng đậm. Vào thời điểm này, người thường chỉ cảm thấy ban đêm độ ấm trở nên ít hơn, đúng là thời kỳ mộng đẹp, mà giờ may mắn thư ký Lý và Giang Vũ Thành mở mắt lại có thể nhìn rõ những du hồn đang phiêu lãng bên ngoài đến thế.

Giang Vũ Thành chỉ nhìn một lát, rồi rời mắt đi, thần sắc bình tĩnh như du hồn phiêu lãng bên ngoài chỉ như con người vậy. Đây cũng là một người gan lớn.

Thư ký Lý thì mặt hơi phát lạnh, hiện giờ anh ta đã khôi phục bình thường, lại là một thư ký có năng lực nữa, đi theo tiết tấu với ông chủ, chỉ trong lòng thấy quá hãi, sắc mặt hơi cứng ngắc chút.

Nhìn thấy Giang Vũ Thành bình tĩnh như thế, thư ký Lý nghiễm nhiên đã quên mất cảnh ông chủ vừa rồi khóc chẳng ra thể thống gì, chỉ cảm thấy ông chủ quả nhiên là ông chủ, năng lực thừa nhận trong lòng hơn hẳn người thường, lập tức đã khôi phục lại bình thường thật khiến người ta hâm mộ.

Thư ký Lý chủ động đi đun nước, định pha cho họ một ấm trà, thì thấy Hề Từ lấy một gói đường đỏ từ trong túi ra, đổ đường đỏ vào cốc, sau đó đưa cho mỗi người một cốc nước đường đỏ.

Không phải phụ nữ uống đường đỏ làm gì.

Thư ký Lý đang nghĩ thế chợt nghe thấy tiếng Hề Từ nói, “Vừa rồi thực lực hai con quỷ kia đã là quỷ tướng, tuy các người không bị thương, nhưng âm khí quá nặng, có chút hại tới thân thể, nước đường đỏ này có thể bổ sung ít nguyên khí”

Vì thế thư ký Lý và Giang Vũ Thành đều ngoan ngoãn uống hết. Nhưng mới nghe thấy Hề Từ nói tới hai con quỷ mặc đồ đỏ kia hóa ra là “Quỷ tướng” thì da đầu thư ký Lý đã run lên, lại hơi sợ hãi.

Giang Vũ Thành hơi chau mày, vẻ rất kinh ngạc.

Chỉ có Úc Linh thì vẫn cực bình tĩnh, cả Quỷ Vương cô cũng nhìn thấy rồi thì chỉ có hai quỷ tướng thôi chẳng là gì hết.

Đợi sau khi mọi người uống xong nước đường đỏ, Hề Từ mới mở miệng nói, “Dưới sơn trang này hẳn có một ngôi mộ không rõ, vừa rồi hai quỷ tướng kia coi như là “kẻ bảo vệ ngôi mộ” đó”

Ai mà lại dùng quỷ bảo vệ mộ người chứ? Trực giác mọi người thấy mộ này chẳng phải thứ tốt lành gì.

Nghĩ đến nơi mình đang ở còn có một quỷ mộ gì đó, cả ba người cùng nhìn anh một lúc.

Hề Từ biết họ nghĩ như nhau, lại nói tiếp, “Mộ này không phải là mộ của mình, là một ngôi mộ quỷ, có kể lại tôi cũng không rõ lắm, tuy tôi biết có thứ này nọ nhưng cũng là gặp lần đầu tiên” Nói đến đây, ánh mắt anh ngưng lại sáng lên.

Hiện giờ Úc Linh đã hiểu chút ít về cảm xúc của anh, vừa thấy cử chỉ của anh thế cũng biết cái gì gọi là quỷ mộ hơi khó giải quyết, tuy trong lòng cũng thấy kinh sợ như thế nhưng lại không quản được chuyện mình tò mò, bất giác hỏi, “Quỷ mộ là gì thế?”

Giang Vũ Thành cũng đầy tò mò.

Thư ký Lý thì do dự không rõ có cần rời đi không, anh ta không muốn nghe về loại thế nữa, chỉ cảm thấy mình như đang nhập vào một thế giới kỳ lạ, gió họa chuyển quá nhanh, anh ta không thể thích ứng nổi.

Husky ghé vào chân Hề Từ, móng thì ấn lên một khúc xương nhựa, chẳng chút thích thú gì, rất nhàn nhã.

“Con người sau khi xuống mồ sẽ được ngủ giấc ngàn thu, điều này cực kỳ quan trọng, vì đó là mộ người, mộ người lịch sử từ cổ chí kim diễn biến rất nhiều, có thân phận gì thì có mộ đó, điều này khỏi cần bàn. Mà Quỷ mộ và mộ người có đạo lý như thế, nhưng mộ quỷ khác mộ người ở chỗ, đều không phải là cứ quỷ chế thì mới xây mộ, mà còn có nguyên nhân khác hình thành nên quỷ mộ” Hề Từ nói xong, nói câu xin lỗi với họ, “Thật ra về mặt này tôi cũng không rõ lắm, cái này phải hỏi đại Mễ mới được”

Mễ Thiên Sư về mặt này phải gọi là chuyên gia, muốn một con yêu nhắc tới chuyện quỷ này thật quá khó.

Úc Linh không biết sự khác nhau, chỉ nghĩ Hề Từ là phụ trợ thiên sư, cũng không tinh thông điều này, nên gật gật đầu bảo, “Vậy mai rảnh thì hỏi Mễ Thiên Sư một chút đi”

Hề Từ mỉm cười gật đầu.

Lúc này Giang Vũ Thành xen mồm vào, “Mễ Thiên Sư là ai thế? Cũng là người của ngành đặc biệt của Chính phủ à?’ Nói xong thì nhìn nhìn Hề Từ, từ buổi nói chuyện buổi tối này ra, con rể có vẻ rất lợi hại, tình hình lúc đó nguy cấp đến thế nào ông là một người ngoài nghề tuy không nhìn ra nhưng theo tình hình Úc Linh khẩn trương cũng biết được chút ít.

Còn gặp cả mấy con quỷ rời đi kia, đường chúng đi đều là bay, hai chân không chạm đất, vừa nhìn đã khiến người ta có thể thấy khác là quỷ, còn kém hơn cả con quỷ nữ mặc đồ đỏ và con bé kia nữa, ít nhất chúng cũng cho người ta có cảm giác tiếp cận như người bình thường, chỉ là vẻ mặt hơi âm trầm tối sầm mà thôi.

“Đúng, năng lực của anh ấy được lắm” Úc Linh nói, lúc này cũng không cần dọa ba cô nữa.

Giang Vũ Thành hơi chút đăm chiêu, khẽ gật đầu, đột nhiên nghĩ ra cái gì, quay đầu hỏi lại, “Úc Linh à, sao con có thể nhìn thấy mấy thứ đó hả?”

Sau khi tra ra thân phận của Hề Từ ở tổ Dị Văn, lại biết được chuyện Úc Linh đang làm, ông chỉ nghĩ tới đứa nhỏ này đang nhớ mẹ, mới bảo Hề Từ giúp, trong lòng ông cũng muốn được gặp lại Úc mẫn Mẫn, cho dù là quỷ cũng không sao. Nhưng qua chuyện đêm nay mới biết vốn chẳng giống mình nghĩ tý nào, Úc Linh trời sinh đã có thể nhìn thấy quỷ thần vật.

Cả người Giang Vũ Thành không được ổn lắm, theo bản năng cảm thấy có phải là có ai đã làm gì với con gái của ông không, mới biến cho con bé thành như thế?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi