NGƯƠI CÓ THỂ HAY KHÔNG CÔNG LƯỢC VAI PHẢN DIỆN

Thân hình Quý Thanh Trác nhỏ nhắn nhẹ nhàng, khi cô cởi ngoại bào nặng nề bên ngoài ra, thời điểm dung nhập vào trong gió, cô tựa như một con chim bay trên bầu trời.

Pháp lực của cô xác thật thấp kém, khí lưu có thể khống chế cũng thập phần thiếu, nhưng chính là một chút gió như vậy lại có thể nâng cô lên trời.

Làn váy mỏng bị gió cuốn lên, cô phảng phất như một mảnh lông vũ phiêu diêu trong gió, khinh khinh phiêu phiêu mà bay về phía trước.

Quý Thanh Trác vẫn là nhắm chặt hai mắt, trước khi cô rơi xuống phía trước sớm đã xem kỹ vị trí của ba tấm tín hiệu, lướt qua tiếng gió bên tai nói cho cô biết tin tức chỉ dẫn vị trí của tín hiệu.

Bởi vì tu vi thấp, pháp lực thiếu cho nên động tác của cô cần thiết phải nhanh, trước khi cái mà cô có căn bản không thể xem như năng lượng pháp lực này hao hết, cô muốn thu hồi ba tấm tín hiệu kia.

Lúc này trên vách núi đá trắng, không có sương mù, dưới ánh mặt trời thấu triệt, Quý Thanh Trác phảng phất như là một con cá nhỏ xuyên qua đó, động tác của cô không thể nói là uyển chuyển, chỉ có thể dùng chính xác lưu loát tới để hình dung. Quỹ đạo cô ngự phong mà đi cắt tiết tấu của gió, giống như dùng một cái kéo dài mảnh mai dọc theo đường nét chỉ định chặt chẽ nghiêm ngặt mà cắt khai.

Này cũng có thể xem là một loại nghệ thuật, lông mày vốn đang nhíu chặt của Đoạn Diệp Hồng đứng trên vách núi đá trắng chậm rãi giãn ra, liền tính hắn không thích Quý Thanh Trác nhưng hắn cũng vì loại phương thức sử dụng pháp thuật dứt khoát đơn giản này mà khuynh đảo.

Tu hành không có điểm cuối nhưng tu hành đến mức cực hạn tỷ như những đại năng giả tu vi cực cao trong Vân Trạch vực, bọn họ cho dù là sử dụng tiểu pháp thuật đơn giản nhất cũng là thuận buồm xuôi gió như thế, mỗi một chi tiết xử lý đều xảo diệu như vậy, không nghĩ tới một phàm nhân vừa tiếp xúc tu hành này thế nhưng cũng đạt tới cảnh giới như vậy.

Quý Thanh Trác cũng không quản người khác là nghĩ như thế nào, cô tìm lại vị trí của mấy tấm tín hiệu trong trí nhớ của mình, vòng tay áo quanh nó, cổ tay trắng nõn khẽ chuyển đem con chim trắng làm giấy kia hái xuống nhét vào trong lòng bàn tay.

Lấy biểu hiệu ở trung tâm vách núi, động tác của cô nhìn như thoải mái như chiết hoa nhập hoài, nhưng chỉ có Quý Thanh Trác mới biết pháp lực của mình thực mau đã sắp thấy đáy rồi.

Luồng khí lưu nho nhỏ dưới chân cô hơi chuyển, mang theo thân hình của cô xoay tròn, làn váy của cô nâng lên ở trên vách núi quay một vòng rồi bay trở về.

Tất cả đệ tử trên vách núi đều ngây ngẩn cả người, bởi vì bọn họ biết tốc độ của Quý Thanh Trác nhanh bao nhiêu.

Sau khi Quý Thanh Trác bước lên vách núi đá trắng, ba tấc hương dài trước mặt Diệp Đoạn Hồng mới bất quá chỉ đốt hết một tấc.

Kỳ thật, độ khó của việc lấy tín hiệu chính là Ngự Không Thuật của những đệ tử này chỉ là "học được" mà thôi, bọn họ không thể hoàn mỹ khống chế kích thước khí lưu của mình, tín hiệu kia lại là bạch điểu làm bằng giấy, cho nên gió do khí lưu gây ra quá lớn sẽ thổi bạch điểu ra xa, tăng độ khó của bài kiểm tra.

Nhưng Quý Thanh Trác thì không giống, pháp lực cô có thể phát ra cực nhỏ cho nên khí lưu gây ra căn bản không đủ để thổi bay tín hiệu.

Cô đưa cho Diệp Đoạn Hồng ba tấm tín hiệu còn nguyên vẹn, tay cô hư hư khép lại những con chim giấy yếu ớt này, cho nên những tín hiệu này không bị hư hỏng hoặc bị nhăn nhó, chỉ là lòng bàn tay cô bởi vì khẩn trương quá độ mà đổ nhiều mồ hôi, cho nên trên tấm tín hiệu nhiễm một chút mồ hôi.

Lúc trước các đệ tử khác giao tín hiệu cho Diệp Đoạn Hồng đều là có nhiều hư hao, bằng không chính là bị nắm chặt đến nhăn nhúm, Quý Thanh Trác này mang lên coi như có thể lọt vào mắt.

Quý Thanh Trác thậm chí không dám quay đầu lại nhìn độ cao của vách núi kia, cô nhặt áo choàng bị ném bên cạnh cây lên, một lần nữa khoác lại trên người mình đem dây rút buộc rất chặt.

Kỳ thật cô có chút đứng không vững bởi vì tiêu hao pháp lực còn chưa có hồi phục, cô tựa vào bên cạnh cây nhẹ nhàng thở phì phò.

Người sáng suốt đều nhìn ra được cô hoàn thành bài kiểm tra này thật sự khó khăn, nhưng vậy thì có thể như thế nào, cô xác thật dựa theo tiêu chuẩn hoàn thành hoàn mỹ nhiệm vụ.

Khi hương thiêu đốt một tấc, thời điểm Quý Thanh Trác liền đi lên, Thu Minh Tuyết đã có chút đứng không vững được nữa, tầm mắt của nàng ta vẫn luôn đi theo Quý Thanh Trác, gắt gao nhìn chằm chằm cô.

Đáng giận, thật sự là quá đáng giận, rõ ràng nhanh nhất vốn nên là nàng mới đúng, Quý Thanh Trác căn bản cũng không có hoàn toàn nắm giữ cái Ngự Không Thuật này, cô chỉ là ở trong tiêu chuẩn trước mắt ứng phó khảo nghiệm, căn bản không thể dùng đến chỗ thực tế.

Nàng ta ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Diệp Đoạn Hồng đang ghi chép điểm số, mắt thấy không còn kịp nữa rồi. nàng ta chỉ có thể mở miệng nói: "Diệp trưởng lão, ngươi không cảm thấy nàng ấy vẫn là đầu cơ trục lợi sao? Nàng chỉ là ứng phó với trắc nghiệm của ngươi, hiện tại để cho nàng bay về phía trước mười thước hoặc là ở trong gió lớn ác liệt bay, nàng căn bản không có khả năng đứng vững còn nói gì đến học được Ngự Không Thuật. ”

Đầu bút Diệp Đoạn Hồng ghi lại trên bìa cứng một chút, hắn ngẩng đầu lên, nhìn Thu Minh Tuyết liếc mắt một cái, sau đó tầm mắt chuyển đến trên người Quý Thanh Trác.

Quý Thanh Trác cũng nghe thấy Thu Minh Tuyết nói, cô thừa nhận, cô chính là đang ứng phó với bài kiểm tra của Diệp Đoạn Hồng, trước mặt có một mục tiêu, lấy dung lượng não cằn cỗi của cô chỉ có thể dùng phương thức đơn giản nhất để hoàn thành, bởi vì phương pháp phức tạp cô sẽ không.

Cô dùng hai tay siết chặt y bào chính mình, trầm mặc không nói.

Hồi lâu, Diệp Đoạn Hồng trầm giọng nói: "Nhưng nàng là nhanh nhất. ”

"Ta có thể lên vách đá ôm một con heo trở về, nàng có thể sao?" Thu Minh Tuyết hỏi ngược lại.

Loại sự tình này, Quý Thanh Trác tự nhận mình là không thể, bởi vì ngay cả khi ở trên mặt đất bằng phẳng cô đều không ôm được heo.

"Chớ có nhiều lời, liền như thế." Diệp Đoạn Hồng cắt ngang lời Thu Minh Tuyết, hắn căn bản không có tính toán phản ứng lại học sinh này.

Nói đến cùng, Thu Minh Tuyết, Quý Thanh Trác... Hoặc là những cái tiểu đệ tử khác, trong mắt hắn chỉ có thực lực mạnh yếu khác nhau.

Diệp Đoạn Hồng công bố điểm số cuối cùng, chỉ có một mình Quý Thanh Trác được Giáp đẳng, bởi vì dưới sự phụ trợ biểu hiện của cô, các đệ tử khác đều lộ ra quá mức vụng về.

Vốn dĩ Thu Minh Tuyết căn bản không coi Quý Thanh Trác là đối thủ cạnh tranh, nhiều lắm là gặp phải liền trừng mắt trào phúng hai câu, nhưng sau khi tiết học này kết thúc, nàng ta liền hung hăng nhét sách pháp thuật của mình vào trong túi.

"Nàng dựa vào cái gì?!" Thu Minh Tuyết lớn tiếng nói với Doanh Tụ: "Ai cũng có thể nhìn ra được chính là Ngự Không Thuật của ta là tốt nhất. ”

Doanh Tụ trầm mặc thay nàng ta cầm túi xách lại đây, nàng ấy không nói một lời, tâm tư của nàng ấy chỉ có nàng ấy mới biết.

Quý Thanh Trác là người đầu tiên chạy ra khỏi địa điểm giảng dạy của Diệp Đoạn Hồng, cô luôn luôn rất tích cực với việc tan học, cho nên cô không nghe thấy Thu Minh Tuyết đang oán giận đối với Doanh Tụ.

Nhưng thật ra hệ thống lúc này mới phát ra tiếng: “Ký chủ, ngươi đây là như thế nào làm được?”

"Giống như Thu Minh Tuyết nói, ta dựa theo tiêu chuẩn kiểm tra." Quý Thanh Trác nhỏ giọng giải thích với hệ thống, "Ta cũng chỉ có thể như vậy vì kỳ thật ta căn bản không bay nổi. ”

Trên vách núi có gió, cô một phần cũng là mượn lực lượng gió núi tự nhiên sinh ra.

Quý Thanh Trác đứng ở cửa động phủ Diệp Đoạn Hồng ngẩn người, cô khép tay áo mình lại, biểu tình có chút sầu, chỉ riêng một bài trắc nghiệm nho nhỏ này đã khiến cho cô cảm thấy khó giải quyết như thế, nhưng nếu muốn lấy được vị trí ba trong trung môn khảo hạch thì cô nhất định phải mỗi môn học đều đạt được thành tích tốt.

Cô chậm rì rì đi về phía trước, bước chân mềm nhũn, bởi vì pháp lực khảo thí trắc nghiệm vừa rồi còn chưa khôi phục, cô hấp thu linh khí phải dựa vào Tɦẩʍ ɖυng Ngọc, hiện tại đem pháp lực dùng hết, muốn hấp thu linh khí khôi phục cũng chỉ có thể đi tìm Tɦẩʍ ɖυng Ngọc.

Không có biện pháp, cô ở trên con đường tu tiên này có thể đi về phía trước chính là kỳ tích.

Quý Thanh Trác nghỉ ngơi một hồi lâu, cô đang định lấy Phi Luân của mình ra để hồi Bạch Thủy Đảo, nhưng từ phía sau nghe được một đạo giọng nữ thanh thúy.

"Một đám đệ tử chúng ta chỉ có Tɦẩʍ ɖυng Ngọc cùng Mạnh Diêu Lam ôm đồm vị trí đứng đầu ba cái trong trung môn sát hạch, sau đó chính là ta, ta nhưng không hy vọng có người nào đến quấy rối, dù sao ta còn muốn trở về báo cáo thành quả tu hành của ta với phụ hoàng." Thu Minh Tuyết hướng về phía Doanh Tụ nói.

Doanh Tụ túm lấy tay nải nắm chặt một chút, nàng ấy chỉ thấp giọng nói một câu: "Vâng. ”

"Phàm nhân kia dựa vào cái gì?!" Thu Minh Tuyết vẫn vô pháp tiếp thu.

Quý Thanh Trác quay đầu nhìn lại, Thu Minh Tuyết ngẩng đầu đi trước, Doanh Tụ nhắm mắt đi theo phía sau nàng ta.

Cô lấy Phi Luân của mình ra rồi đứng lên trên.

Thu Minh Tuyết nhìn thân ảnh cô rời đi, cao giọng nói với cô: "Đệ tử Giáp đẳng trong lớp Ngự Không Thuật còn muốn dựa vào pháp bảo này trở về động phủ? ”

"Thế nhưng pháp bảo của nhân gia chính là Ngu trưởng lão tự mình làm." Doanh Tụ nhắc nhở một câu.

Quý Thanh Trác đương nhiên không nghe rõ Thu Minh Tuyết đang nói cái gì, cô trở về ăn cơm, nhân tiện nghiên cứu một chút chương trình học ngày mai, sau khi Mao Mao ăn cà rốt liền nằm ở một bên nghỉ ngơi, trạng thái tinh thần nó vẫn luôn không tốt lắm, khả năng yêu cầu tiên linh đan thượng phẩm mới hữu dụng.

Cô gãi gãi đầu tóc chính mình, ngày mai lớp Ngự Thú Học còn tính là đơn giản, cô hẳn là có thể ứng phó.

Liền ở thời điểm cô bắt đầu nghiên cứu "Những việc cần chú ý khi chăn nuôi Huyền Sương Thú tuổi dậy thì", cửa viện bị gõ vang.

Bình thường ở thời điểm vừa mới vào đêm, thời gian đầu tháng đến nơi này của Quý Thanh Trác chỉ có một người.

Hệ thống hưng phấn nói chuyện với Quý Thanh Trác, ngữ khí mang theo một tia vui sướng khi người gặp họa: "Ký chủ, Tɦẩʍ ɖυng Ngọc tới tìm ngươi song tu! ”

Tác giả có lười muốn nói: Hôm này tu tiên sinh hoạt của Trác Trác cũng có muôn màu muôn vẻ đâu!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi