"Tiểu Ngọc sư huynh? Tɦẩʍ ɖυng Ngọc? "Ngu Tố Không nghe vậy, nhẹ giọng nở nụ cười, "Hắn thật là một cái đệ tử thực tốt. ”
"Không có việc gì, nếu đã nghe không hiểu nội dung trong lớp, ta liền đem tu luyện tâm đắc chính mình sửa sang lại cho ngươi một chút, thể chất của ta đặc thù, tu luyện tâm đắc của ta cũng không biết có thể đối với ngươi trợ giúp hay không." Ngu Tố Không tựa hồ nghĩ tới cái gì, vỗ lòng bàn tay một cái, đem bí quyết tu luyện năm đó của mình truyền cho Quý Thanh Trác.
Quý Thanh Trác nhận lấy, nói một tiếng cảm tạ: "Cám ơn Ngu sư phụ. ”
"Mấy ngày nay thành tích của ngươi tốt lên, ngày ấy Diệp trưởng lão đều cùng ta thư từ qua lại, nói cho ta việc này." Ngu Tố Không vuốt cằm nói, “Như thế nào đột nhiên lại tích cực đi lên?”
Quý Thanh Trác không có giấu diếm, đem chuyện Mao Mao yêu cầu thượng phẩm tiên linh đan nói cho Ngu Tố Không.
Ngu Tố Không nghe vậy cũng có chút kinh ngạc: "Thượng phẩm tiên linh đan này xác thật trân quý, trong tay ta cũng không có sẵn. ”
"Bất quá môn nội khảo hạch này ta cũng vô pháp trợ giúp ngươi quá nhiều." Ngu Tố Không lắc đầu than nhẹ, "Ngươi nếu là muốn cũng chỉ có thể dựa vào chính mình tranh thủ. ”
Quý Thanh Trác gật gật đầu, Ngu Tố Không lại tùy tiện công đạo một chút sự tình, liền cắt đứt liên hệ, cái sư phụ này cũng coi như là nghiêm túc phụ trách.
Cô ôm Ngu Tố Không cho cô tu luyện tâm đắc, đến một bên góc nghiên cứu, hệ thống chú ý tới động tác của Quý Thanh Trác thì thực kinh ngạc.
"Ký chủ, không phải Tɦẩʍ ɖυng Ngọc giúp ngươi tu luyện sao, ngươi còn đọc sách làm cái gì?" Hệ thống hỏi.
Ngón tay Quý Thanh Trác ấn lấy trang sách, cô lật một trang giấy, nói với hệ thống: "Như vậy rất giống song tu, ta thấy không quen lắm. ”
"Nếu như có thể, ta muốn chính mình tới." Quý Thanh Trác nói.
Cô nhìn Ngu Tố Không tu luyện tâm đắc, đem kinh mạch linh khí vận hành kỹ xảo cùng cảm ứng ngoại giới linh khí cộng hưởng các thông tin đều học thuộc lòng, ngọn bút của cô ở trên giấy tùy ý vẽ, suy đoán nguyên lý trong đó.
Kết quả suy đoán xong, cô không có biện pháp học được bất luận cái gì hữu dụng đồ vật, Ngu Tố Không phương pháp đối với tu sĩ có tiên cốt mà nói có thể tăng nhanh hơn hiệu suất tu luyện của bọn họ, thế nhưng cô không được, không cách nào câu thông với linh khí bên ngoài, vấn đề mấu chốt nhất không có giải quyết được.
Ngược lại là... cô dựa vào những tin tức kinh mạch rách nát này đem kinh mạch mạng của Ngu Tố Không suy đoán ra tới.
Cúi đầu nhìn hình dạng trên giấy mà mình dùng đường cong mảnh vụn ghép lại, Quý Thanh Trác cuối cùng cũng hiểu được vì sao Ngu Tố Không nói phương pháp tu luyện của hắn có thể không có tác dụng đối với cô.
"Khó trách là... Ngu sư phụ..." Quý Thanh Trác đem đồ án giống như một con cá trên bàn nhào nát, đem thông tin này che giấu xuống dưới.
Cô ấy thực sự không có ý định nhìn trộm bí mật của người khác, nhưng là... Những cái bí mật này luôn đuổi theo cô tới.
Quý Thanh Trác bắt lấy tóc chính mình, vô cùng buồn rầu, cô hoàn toàn không cảm thấy thông qua thói quen vận chuyển linh khí có thể đem kinh mạch của đối phương đẩy ngược lại năng lực có bao nhiêu đáng sợ. Rốt cuộc, kinh mạch tu sĩ đều có các đặc điểm riêng nhưng cũng có điểm yếu, năng lực này dùng trong thời điểm thực chiến, có thể chính xác tìm được nhược điểm trí mạng của đối phương.
Hệ thống mắt thấy cô bởi vì biết bí mật khó lường bắt đầu buồn rầu, nó quyết định không lên tiếng, khả năng lúc trước nó chọn cô thật sự không phải tùy tiện chọn loạn.
Quý Thanh Trác đem tờ giấy kia hoàn toàn tiêu hủy, thậm chí còn tốn mất thời gian một nén nhang để làm chính mình quên chuyện này.
Sáng sớm hôm sau, cô thành công làm cho đại não mình trống rỗng, sau đó thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi học lớp trận pháp.
Kỳ thật trận pháp học là lớp học Quý Thanh Trác thích nhất, cô thực thích trận pháp mê người tính toán mị lực, không giống như lần trước học ngự thú, cô suýt nữa bị Huyền Sương thú tuổi dậy thì nóng nảy đá đến nội thương, đồ chơi này so với khí lực hất chân sau của Mao Mao thế nhưng còn lớn hơn.
Quý Thanh Trác sờ soạng chỗ lưng lần trước bị Huyền Sương Thú đá một cước, xoa xoa, mang lên bọc nhỏ chính mình xuất phát.
Cô cầu nguyện chính mình không cần ở trên bãi sông Bạch Thủy hồ gặp được Tɦẩʍ ɖυng Ngọc, nhưng hết lần này tới lần khác cố tình hắn lại vừa khéo từ trong rừng đi ra.
Tối hôm qua thời điểm tu luyện, bởi vì bị Huyền Sương Thú đạp một cước, cho nên trong thời gian tu luyện dài tới ba canh giờ cô không thể ổn định thân thể chính mình, vô ý té ngã trên người hắn.
Tɦẩʍ ɖυng Ngọc kỳ thật nhìn ra cô bị thương nhưng không lên tiếng, chỉ giơ tay ôm lấy eo cô, lòng bàn tay vừa lúc đè lên chỗ bị thương của cô.
Quý Thanh Trác đau xót, nhưng cô không dám kêu to mà chỉ hơi nhíu mày, dưới ánh đèn ấm áp ban đêm, hàng lông mày mảnh khảnh của cô khẽ nhíu lại.
Cô nghiêng đầu đi, chỉ cắn răng, sau eo nơi đó vẫn là đau, nhưng cô không sức lực giãy giụa lên.
"Đau?" Tɦẩʍ ɖυng Ngọc hỏi cô, bàn tay lớn của hắn đem cả người cô ôm lên, cô bất ngờ không kịp phòng ngừa rơi vào trong ngực hắn, cằm đáp trên vai hắn, chỉ nhìn thấy đồ bày biện cũ kỹ trong phòng mình được ánh đèn mạ lên một tầng ánh sáng ấm áp màu cam.
Đau a, xác thật đau, Huyền Sương thú kia lực lớn vô cùng, tuy rằng đến cuối cùng đại gia hỏa kia tựa hồ là bởi vì đạp Quý Thanh Trác cảm xúc cho nên phá lệ nghe lời cô, để cho cô ở khóa ngự thú học được điểm cao, nhưng cô vẫn là bị thương.
Quý Thanh Trác không nói chuyện, cô chỉ cầu Tɦẩʍ ɖυng Ngọc nhanh chóng thả cô xuống, sau đó cô dễ đi đan phòng tìm chút kim sang dược linh tinh bôi lên cho mình, bất quá vị trí này quả thật không dễ thoa dược lắm.
“Trác trác, không nói lời nào?” Tɦẩʍ ɖυng Ngọc gọi cô mang theo một chút thanh âm hơi chấn động xẹt qua bên tai cô, trực tiếp làm cho thân mình cô mềm nhũn xuống dưới.
Cô nhỏ giọng nói: “Bị huyền sương thú đạp một chút.”
"Linh thú lực kia lớn vô cùng, mùa này là nóng nảy dễ cáu kỉnh nhất." Tɦẩʍ ɖυng Ngọc chậm rãi nói, hắn thậm chí có thể tưởng tượng Quý Thanh Trác bị đá một cước như thế nào.
"Nơi này?" Tɦẩʍ ɖυng Ngọc biết được linh khí lưu động trong kinh mạch của Quý Thanh Trác, nơi nào không thoải mái, hắn tự nhiên liếc mắt một cái liền nhìn ra.
Hắn ấn lên vết thương ở eo, lực đạo không lớn nhưng vẫn làm tác động đến thần kinh khiến Quý Thanh Trác hít ngược một hơi khí lạnh.
Kỳ thật đá một cước cũng không có gì ghê gớm, chính là cô mang thương tích còn ngồi ngay ngắn ba canh giờ như vậy.
“Muốn thượng dược sao?” Tɦẩʍ ɖυng Ngọc hỏi.
Quý Thanh Trác tự hỏi, cô tự mình thượng dược sẽ rất hao sức, nếu Tɦẩʍ ɖυng Ngọc không giúp cô thượng dược, vậy ngày mai cô không có khả năng đuổi kịp khóa trận pháp học, khóa học vắng mặt phải bị trừ rất nhiều điểm.
Cô khẽ thở dài một tiếng, có chút ủy khuất, ở hiện đại chạy ba phút sẽ chịu không nổi, cô vì cái gì phải đến tu tiên giới chịu khổ này.
“Trác Trác?” Tɦẩʍ ɖυng Ngọc không chờ đến cô đáp lại, hắn lại kêu một tiếng, chỉ là giọng nói hơi hạ thấp một chút, tựa hồ đang chờ đáp án của cô, ở trong gian phòng không lớn không nhỏ vang vọng.
Quý Thanh Trác nhắc nắm chặt xiêm y sau lưng hắn, túm lấy nếp gấp của áo bào hơi mang màu sắc vân lụa, hàng mi dài của cô giấu đi, chỉ rầu rĩ nói: "Hảo. ”
Tác giả có lời muốn nói: Kỳ thật Huyền Sương Thú rất ủy khuất, nó chỉ là muốn cùng Quý Thanh Trác chơi mà thôi.