NGƯƠI… CÓ YÊU TA KHÔNG?

Vài giọt chất lỏng theo khoang miệng thiếu niên nhẹ nhàng rơi xuống, ngòn ngọt thơm thơm, nhưng trong phút chốc đã khiến cho thiếu niên ra sức vùng vẫy trong sự đau đớn cực độ. Chất giọng trong trẻo, ôn nhu ấy đã hoàn toàn trở nên khản đặc rồi từ từ bặt tiếng.

Y thở dốc vô lực nằm dưới cơ thể cường tráng của quân vương, ánh mắt đau đớn, cầu xin khi tay nam nhân đã bắt đầu chạm đến nơi mà y không muốn nhất.

Trái ngược với khẩn cầu ấy, quân vương ra tay lại càng thô bạo hơn, tuy nói là vết thương không đến nỗi quá sâu nhưng máu từ bốn nơi chảy ra không dứt khiến thiếu niên nhanh chóng rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.

Đột ngột, phân thân của quân vương lại mạnh mẽ tống vào, ra sức chẻ đôi cơ thể nhỏ nhắn, sau đó lại thô bạo rút ra thật nhanh khiến cho nội tạng mong manh bên trong dường như sắp bị kéo tuột ra ngoài, kế tiếp dốc hết toàn lực mà đẩy tới, hành động đó lập đi lặp lại chưa được mấy lần thì máu từ hạ thân thiếu niên đã tràn ra không dứt, bức y rơi vào cùng cực đau đớn, thống khổ đến mức nếu có thể ngay lập tức chết đi có lẽ sẽ cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Quân vương rơi lệ ôm lấy cơ thể mềm mại đã hoàn toàn ngất lịm, bản thân hắn thực sự không muốn tổn thương y như vậy đâu…nhưng tại sao…tại sao y nhẫn tâm rời bỏ hắn…tại sao đã dịu dàng trao cho hắn vòng tay ấm áp, cùng hắn đi đến đỉnh vinh quang rồi lại nhẫn tâm phủi tay như chưa có chuyện gì xảy đến…tại sao…?

“Ngươi…có yêu ta không?” – Quân vương một lần nữa thì thầm lặp lại, nhưng hắn thực sự đã không còn cần câu trả lời từ y nữa rồi, yêu thì sao không yêu thì thế nào, quan trọng là hắn đã có thể trói buộc được y, vĩnh viễn giam chặt y trong vòng kiểm soát của mình, mãi mãi không cho y có cơ hội ly khai, như thế là quá đủ rồi…

~HOÀN~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi