NGƯỜI ĐẶC BIỆT

Hoa Vĩnh Ân dùng chiếc gậy gỗ nhẹ lên trên nền đất, nhà kính trồng hoa này là do Tù Trúc cùng Hỏa Sơn xây riêng cho cậu, bởi vì sợ bản thân buồn chán trong những năm tháng mù lòa này, Tù Trúc chọn hoa và những cây nhỏ rất kĩ lưỡng, loài hoa nào mà có gai gây nguy hiểm đến cậu thì đừng mong được đặt vào đây. Cho nên dù vẫn không thấy gì, Vĩnh Ân vẫn có thể ung dung đi dạo trong đây mà không hề bị tổn hại đến thân thể dù chỉ một chút

Bỗng nhiên cây gậy trong tay xuống đất khiến Vĩnh Ân lúng túng, một lát sau khi đứng như trời trồng thì lại vụng về ngồi xổm xuống, bàn tay bắt đầu rà soát khắp mặt đất

Trác Phi Khâm vừa xuất hiện thì liền thu cảnh đó vào mắt, anh nhẹ bước đến nhặt chiếc gậy đã lăn ra xa khoảng cách của cậu, rồi sau đó bước đến gần, nhẹ nhàng nắm hai bàn tay đang đặt ở dưới đất kia, Hoa Vĩnh Ân bất ngờ bị đụng chạm liền giật mình. Bàn tay vội vàng rụt lại, đề phòng hỏi

- Ai vậy??

Trác Phi Khâm không trực tiếp trả lời câu hỏi của cậu, chỉ nhẹ nhàng rút chiếc khăn tay từ trong túi áo vest ra, sau đó lại hơi dùng sức giữ cổ tay phải của, sử dụng khăn lau đi những vết bẩn trên đó, đoạn nói

- Em coi đó,tay bẩn hết rồi, lỡ đâu chỗ này có vậy gì nguy hiểm khiến tay bị thương thì anh biết phải làm sao??

Giọng nói quen thuộc mà cả đời Vĩnh Ân không thể quên được một lần nữa lại vang lên, con mắt tuy là thủy chung không thấy gì nhưng cậu vẫn cố gắng trợn to biểu thị sự kinh ngạc của mình

- Anh..sao anh lại còn đến nữa? Không phải hôm qua chúng ta đã nói rõ ràng rồi hay sao?

Phi Khâm dùng chút sức lực để lau hai bàn tay, sau khi cảm thấy đã sạch sẽ lại nhặt cây gậy đưa đến, đoạn đỡ cậu đứng dậy rồi tiếp lời

- À....thật ra có chuyện này anh muốn nói cho em biết. Một năm trước anh gia nhập vào hắc bang, trở thành ông trùm của thế giới ngầm, và cũng đã có một tên mới đó là Trác Tử Khiêm

Vĩnh Ân thắc mắc hỏi

- Vậy thì chuyện đó có liên quan đến chuyện này?

Tiếng cười trầm thấp của khẽ vang lên, không nhanh không chậm tiếp tục giải thích

- Có! tất nhiên là có chứ.. Em nghĩ lại thử xem, hôm qua anh chỉ nói là sau này sẽ không có một Trác Phi Khâm đến làm phiền, chứ có nói đến cái tên Trác Tử Khiêm đâu? Cho nên.. Anh xin nhấn mạnh lại,sau này sẽ có một Trác Tử Khiêm theo đuổi em đến cùng

Hoa Vĩnh Ân thật sự muốn loạn não lắm rồi, cứ ngỡ sẽ không bao giờ chạm đến nhau nữa, nhưng không thể tin được anh ấy lại có thể đáo để đến như vậy, giống như là đã có tính toán trong đầu. Không hiểu sao trong lòng cậu lại tức giận lắm, cố gắng kìm nén lại, cậu nói

- Dù sao cũng là cùng một người, anh mau đi về cho

- Hừm! Tuy là cùng một người nhưng là hai thân phận, người hiện giờ đang theo đuổi em chính là Tử Khiêm của hắc đạo, chứ không phải Phi Khâm tổng tài.Cho nên em không thể bắt bẽ anh được. À mà còn nữa! Em không thể mời anh về được đâu,bởi vì Tù Trúc và Hỏa Sơn đã đồng ý cho anh đến đây rồi nha. Dù em có nói gì, thì anh vẫn sẽ ở bên cạnh em

Tại sao? Tại sao lại không thể để cho cậu được bình yên hả?Hãy để con tim này ngủ im một lần có được không. Bây giờ em đã mù rồi, tiền bạc cũng không có, danh phận và địa vị lại khác nhau. Anh nghĩ em là con chó của anh sao?Vui thì anh mang về, lúc nào đó buồn buồn lại đuổi đi có phải không? Phi Khâm em mệt lắm rồi, buông tha cho em đi mà

Lòng tuy suy nghĩ đến những điều đau khổ này, nhưng cảm xúc tức giận vì bị anh lừa gạt lại khiến cậu trực tiếp bùng nổ, không nói hai lời, cậu liền vung cây gậy đến đánh thẳng vào người đối diện, mặc kệ rằng mình đang đánh ở đâu

Bốp!Bốp!Bốp!

Tiếng gậy mang theo đau thương cùng tức giận cứ liên tục nện xuống người anh nhiều cái, lúc thì ngay đầu, lắm lúc thì chỗ vai, mặt, mũi, nói chung phần cơ thể trên của anh, không chỗ nào là không bị cây gậy ghé thăm

Vĩnh Ân vừa đánh vừa mắng

- Tại sao anh lại lừa tôi? Không thể để tôi sống yên được hay sao? Bây giờ tôi đã mù rồi, còn cái gì để anh lợi dụng nữa đâu? Cút đi...mau cút đi... Đừng đến gần tôi... Cút ngay..

Trác Phi Khâm hiểu vì sao cậu lại có thể nổi điên như vậy, anh cũng chẳng phản kháng hay gì, cứ mặc kệ Vĩnh Ân đánh cho sướng tay, khuôn mặt cùng vả vai đã bắt đầu đau nhức, nhưng anh biết vết thương ngoài da này không bằng trái tim đã rỉ máu của người này. Đợi đến khi Vĩnh Ân đã không còn sức đánh, hơi thở gấp gáp, phải chống gậy để đứng vững, anh mới nhẹ nhàng gằn từng chữ

- Huyết thanh sẽ trả lại ánh sáng cho em. Vĩnh Ân, em nghe rõ đây. Em cứ đánh, cứ mắng, cứ chửi, cứ ghét bỏ con người này đi....nhưng hãy nhớ rằng anh đây sẽ không bỏ cuộc, sẽ không buông tay em lần nữa

Chỉ vì một lời nói của hắn, cậu liền không thể kìm được nữa, cả người ngồi sụp xuống nền đất khóc lớn, miệng không ngừng nói

- Tại sao....tại sao hả? Tại sao không thể để tôi sống yên ổn?

-------****------

Cỏ xin nhấn mạnh là vẫn còn một lần ngược Phi Khâm, cho nên chị em đừng hỏi vì sao ngược anh ấy ít thế. Không phải là ít, mà là bởi vì chưa đến cảnh ngược chính thức!!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi