NGƯỜI ĐÀN ÔNG BƯỚC RA TỪ NGỌN LỬA

Editor: Thoa Xù

Lưu Hạ Hàn chạy còn nhanh hơn những người còn lại, gỡ bao cát của Nam Sơ cũng biết nếu bị Lâm Lục Kiêu nhìn thấy được nhất định sẽ phạt, anh ta không muốn cự lại, dù sao đây cũng là kỷ luật quân đội, không phải chuyện gì bọn họ cũng có thể tự quyết định được, đương nhiên anh ta cũng sẽ không hối hận về quyết định này, thật ra thì bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy cũng sẽ không nhịn được mà gánh một phần giúp cô ấy, dù cho sau khi chương trường phát sóng mọi người có nghĩ thế nào đi nữa. Thật ra thì anh ta mới vừa phát hiện tiểu đội trưởng Thiệu cũng muốn gánh dùm Nam Sơ, nhưng không biết có phải nguyên nhân nằm ở huấn luyện viên Lâm hay không, cuối cùng cũng không dám.

Thiệu Nhất Cửu hiểu rõ tính tình của Lâm Lục Kiêu.

Quả nhiên, khi Nam Sơ thở hổn hển chạy qua vạch kết thúc thì Lâm Lục Kiêu nhìn cô, mặt mày bình thản, giọng nói hờ hững: "Thêm ba vòng."

......

Có thể chửi bậy không?

Nam Sơ dừng lại, nhìn chòng chọc anh một lát.

"Dừng lại làm gì?" Lâm Lục Kiêu nói với ánh mắt sâu sắc.

Ánh mắt kia giống như đang nói ——

Đây chính là kết quả của việc trêu chọc tôi.

Nam Sơ liếc mắt, nhấc chân chạy về phía trước, bóng lưng nhỏ gầy thất tha thất thểu, dường như không khí trong phổi đã bị hút hết, đầu óc căng phồng lên.

Phạt đi, phạt đi.

Một ngày nào đó anh đừng có ngã vào tay em.

Tất cả mọi người chạy xong, chỉ còn lại Nam Sơ và Lưu Hạ Hàn.

Lưu Hạ Hàn bắt kịp Nam Sơ trên đường thẳng, Lưu Hạ Sàn còn một vòng cuối cùng, Nam Sơ còn hai vòng cuối cùng.

Hai người chạy song song.

Lưu Hạ Hàn tràn ngập áy náy nói: "Xin lỗi em, hình như tôi không giúp được gì mà còn gây thêm phiền toái."

Nam Sơ quay đầu lại liếc nhìn anh ta, không hề gì nhún vai, "Không sao, nếu không phải tại tôi, anh cũng không cần phải chạy thêm mấy vòng này."

Lưu Hạ Hàn cười với cô, "Thật ra thì em không như tin tức bên ngoài nói."

"Thế nào?" Nam Sơ điều chỉnh hô hấp, bình tĩnh hỏi.

Lưu Hạ Hàn phối hợp thả bước chân chậm lại, "Lạnh lùng phản nghịch nè, thật ra thì em chính là cô nhóc hơi bướng bỉnh."

Nam Sơ giật nhẹ khóe miệng, cảm thấy buồn cười, "Anh cũng xem tin vịt hả?"

"Là mấy ngày trước, tổ chương trình có đưa danh sách, tôi cố ý tìm hiểu đôi chút, cũng là để sau khi vào đội cùng hòa hợp và hổ trợ chăm sóc nhau, em đừng nói em vẫn không biết anh là ai nha?"

Nam Sơ chỉ nghe Thẩm Quang Tông nói qua, thật sự cũng không có cố ý tìm hiểu qua.

Đối với mấy đội viên này cũng hỏi thăm một cách đại khái, về phần tác phẩm tiêu biểu của đối phương, bảo cô nói thì thật sự là nói không ra, thật may là Lưu Hạ Hàn cũng không có hỏi cô cái này, chỉ vỗ vỗ vai cô rồi tiếp tục chạy, cổ vũ tinh thần.

Loại cảm giác này vẫn rất kì lạ, ngay trong khoảnh khắc đó, Nam Sơ đột nhiên cảm thấy mình có được một người bạn.

......

Giữa trưa, mặt trời như quả cầu lửa nóng bức, thiêu nướng cả vùng đất, giống như có thể nhìn thấy mặt đất bốc khói, tất cả mọi người bị phơi nắng đến mơ mơ màng màng.

Tiếp theo là một tiếng trầm thấp của Lâm Lục Kiêu: "Giải tán."

Một bóng người mảnh mai lao ra khỏi hàng ngũ, chạy đến dưới bóng cây, vịn thân cây khom lưng ói.

Thiệu Nhất Cửu vừa định đi qua xem thử, bị Lâm Lục Kiêu gọi lại, "Cậu dẫn tân binh đi ăn cơm, tôi đưa cô ấy đến chỗ quân y."

Thiệu Nhất Cửu hơi do dự, bước trở lại dẫn tân binh rời đi.

Hôm nay nội dung huấn luyện không nhiều lắm, mấy nhân viên công tác và camera phơi nắng cho tới trưa, chưa tới mười một giờ họ đã rút lui đi ăn cơm rồi, trên bãi tập chỉ còn lại hai người bọn họ.

Lâm Lục Kiêu đứng tại chỗ một lát, lướt mắt đến dưới tàng cây, chờ bóng người bên ngoài lưới sắt đã đi xa, lúc này mới nhấc chân đi tới.

Buổi sáng Nam Sơ ăn rất ít, ói cả buổi cũng chả còn gì nữa, mùi mật đắng đầy miệng, sắc mặt trắng bệch khó coi, đợi đến khi dạ dày trống không cũng chẳng nôn ra được gì nữa, Nam Sơ quệt quệt mồm, chuẩn bị đứng lên.

Quay người lại, ánh mắt liếc về phía một bóng người.

Lâm Lục Kiêu khoanh tay trước ngực dựa vào cây, cầm nón trong tay, giống như đã đợi cô rất lâu rồi.

Anh đứng thẳng, hất tóc đội nón lên, khẽ nói: "Đi với tôi đến phòng quân y."

Nam Sơ nhìn anh một lát, xoay người đi về hướng ngược lại.

Lâm Lục Kiêu nhìn theo bóng lưng cô, tay nắm chặt lưng, híp mắt, liếm liếm môi dưới.

Nam Sơ đi không nhanh, bởi vì cơ thể suy yếu.

Cảm thấy ánh mặt trời trước mắt dao động, bước chân càng ngày càng nhẹ bồng bềnh.

Lâm Lục Kiêu bước vài bước đã đuổi kịp, một tay nắm được bả vai cô, lôi cô trở lại, Nam Sơ không phòng bị cũng không còn hơi sức, thân thể đột nhiên bị người ta kéo qua, mạnh mẽ đâm đầu vào ngực của người đàn ông phía sau, Lâm Lục Kiêu không ngờ thân thể cô nhóc này lại nhẹ nhàng như vậy, anh còn chưa sử dụng bao nhiêu lực đã kéo được rồi, vốn còn tưởng cô nhóc này lại bày mưu trêu ghẹo, muốn nhân cơ hội chiếm tiện nghi của anh.

Chờ đến khi anh vừa nhìn nhuyễn ngọc ôn hương (*) trong ngực, đôi môi cô nhóc đã khô nứt trắng bệch không có sinh khí, thật đúng là hơi luống cuống.

(*) Nhuyễn ngọc ôn hương: miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp 

Nam Sơ vẫn còn giữ lại chút hơi sức đẩy anh ra, chống lại anh, Lâm Lục Kiêu túm cô nhóc lôi vào trong ngực mình, nhìn động tác xô xô đẩy đẩy của cô có hơi buồn cười.

Châu chấu đá xe.

Nam Sơ đẩy một hồi, đã cảm thấy người trước mắt giống như một bức tường đá, đẩy thế nào cũng không động đậy, bản thân mình còn bị anh vững vàng kiên quyết ấn vào trong ngực, chỉ có thể nhéo cơ ngực của anh.

Phát hiện —— cơ ngực cứng rắn hoàn toàn không nhéo được.

Giận đến nắm chặt nắm tay, đập lên ngực anh, "Mẹ nó, có phải anh làm bằng đá không vậy?"

Ba giây sau, lại tăng lên.

Cô hít vào một hơi, đập đến đau tay rồi.

Cơ thể tường đồng vách sắt này thực con mẹ nó kỳ diệu mà.

Lâm Lục Kiêu rũ mắt nhìn cô, hơi cong khóe môi, "Cơ thể em quá kém."

Ánh mắt Nam Sơ thuận thế rơi xuống, rơi vào vị trí thắt lưng anh, lướt mắt đảo qua, không hiểu sao có hơi khô nóng.

Chẳng qua hôm nay thân thể cô không tốt, bằng không thế nào cũng phải khiến anh cứng rắn cho coi.

Nam Sơ đập tan tư tưởng xấu xa, mặt mày nhíu lại, đuôi mắt nhếch lên sắc bén như dao.

Lâm Lục Kiêu mà nhìn không ra ánh mắt này thì cũng quá uổng phí hai mươi chín năm nay rồi, đột nhiên đẩy người trong ngực ra ngoài, lôi về phía quân y, "Nhéo cũng nhéo rồi, phát cáu cũng xong rồi, trong lòng sảng khoái rồi thì đi theo tôi."

Sức lực hai người quá chênh lệch, Nam Sơ lười phải giãy giụa, nhưng vẫn bị anh kéo đi.

Trong phòng quân y lầu một, Lâm Lục Kiêu đẩy cửa ra, ném người lên trên giường, không chút khách khí, Nam Sơ bị ném lên giường, đầu óc rung động quá mức, sau đó ngồi dậy lườm Lâm Lục Kiêu.

Phòng quân y của đội Đặc Cần, ngày thường chịu trách nhiệm về bồi dưỡng và thương tổn của những binh lính huấn luyện phòng cháy chữa cháy.

Người trực hôm nay chính là cán bộ kỳ cựu quân y Thiệu Dung Thiệu, cũng là mẹ của tiểu đội trưởng của tân binh Thiệu Nhất Cửu.

Từ phía sau rèm, quân y Thiệu nhìn thấy đội trưởng Lâm đối xử với một cô bé như vậy, vén rèm lên đi ra, "Con cũng quá thô lỗ rồi."

Người sau buông tay, mặt vô tội.

Quân y Thiệu hòa nhã dễ gần hỏi Nam Sơ, "Khó chịu ở đâu nào?"

Không đợi Nam Sơ trả lời, Lâm Lục Kiêu ôm ngực ngồi bên giường bệnh, liếc nhìn Nam Sơ: "Đoán chừng là bị cảm nắng. Dì Thiệu dì đang rãnh phải không, xem khám đầu óc giúp cô ấy chút, đầu óc của nha đầu này không tốt lắm."

"......"

Quân y Thiệu ở trong đội cũng đã lâu năm rồi, đã quen với tính tình của Lâm Lục Kiêu, cười một tiếng, nhìn khám lưỡi cho Nam Sơ, nói: "Đừng để ý đến nó, há miệng ra."

"Con không để ý." Nam Sơ nói xong, há mồm.

Quân y Thiệu vừa liếc nhìn Lâm Lục Kiêu, vừa trách mắng: "Tính khí quá thối, đáng đời không tìm được bạn gái."

Nói xong lại xoay người đi đến tủ thuốc lấy chai hoắc hương, cắt nắp đưa cho Nam Sơ, nói: "Uống đi, uống xong sẽ khá hơn, thể chất con yếu, bình thường lúc huấn luyện phải chú ý một chút, nếu không rất dễ dàng bị cảm nắng."

Chai thuốc nhỏ màu đen tỏa ra mùi vị kích thích, Nam Sơ nghe mùi đã muốn nôn rồi, bịt chặt mũi, cản lại: "Đây cái gì?"

Lâm Lục Kiêu hiếm khi nhíu mày: "Trước đây chưa từng uống sao?"

Nam Sơ lắc đầu.

Lâm Lục Kiêu hừ nhẹ một tiếng, "Thật đúng là đại tiểu thư."

Quân y Thiệu cười nói: "Trước đây con bị cảm nắng không có uống sao? Thể chất con yếu, mùa hè có thể để sẵn thuốc này trong túi, lúc thấy không khỏe uống một chai là cơ thể khỏe lên ngay."

Khi còn bé Nam Sơ cũng từng bị cảm nắng, bởi vì Nam Nguyệt Như thường xuyên không ở nhà, không ai quan tâm đến cô, nên hè nào cô cũng đến phòng dưỡng sinh gần nhà để cạo gió, cạo xong là có thể vượt qua một mùa hè.

Lâm Lục Kiêu hất cằm chỉ chai thuốc nhỏ, "Uống nhanh."

"Thuốc này khó ngửi như vậy, có cách nào để uống không?" Nam Sơ ngồi bên giường, che miệng nói.

Lâm Lục Kiêu dựa vào bên giường, đôi tay để trong túi, rũ mắt lườm cô, nhíu mày, đột nhiên hỏi: "Tôi đút cho em?"

"Có phiền không?"

Lâm Lục Kiêu ngoài cười nhưng trong không cười: "Không phiền."

Nam Sơ nhíu mày, "Vậy cám ơn trước ha?"

Anh hừ cười: "Khách sáo rồi."

Nói xong, xoay người lấy chai thuốc nhỏ trong tay quân y Thiệu, nói với cô: "Dì Thiệu, dì bận việc thì đi đi ạ."

Quân y Thiệu hiểu ý gật đầu, xoay người vào phòng thuốc, "Con đừng có dữ dằn quá, cô vé vẫn còn nhỏ."

Nói xong còn cười cười với cô.

Nam Sơ cười lại.

Muốn nói thật ra cũng không nhỏ chút nào.

Lâm Lục Kiêu cầm chai thuốc nhỏ, rũ mắt nhìn cô, ra hiệu cho cô: "Há mồm."

Nam Sơ ngửa đầu, khẽ hé miệng.

Lâm Lục Kiêu đổ bình thuốc nhỏ vào miệng cô, mới vừa nhỏ hai giọt, ngón cái dùng lực, đầu óc cô đều ngập nước hết rồi, thật đáng sợ, chất lỏng màu đen chạy thẳng vào miệng cô, mùi vị kích thích chảy vào dạ dày cô, xông thẳng đầu óc.

Thật sự quá gay mũi.

Nước mắt nghẹn ngào trào ra.

Nam Sơ ho khan liên tục.

Đây tuyệt đối là trả thù mà.

Nam Sơ trắng bệch hai hàng nước mắt trong suốt vương trên má, dáng vẻ nhỏ bé đáng thương.

Đợi cô mở mắt ra, khóe môi Lâm Lục Kiêu nhếch lên cười, nhìn cô: "Uống ngon không?"

Nụ cười đó vô cùng xấu xa.

"Cũng được."

Mắt trợn trắng.

Lâm Lục Kiêu ngưng cười, quay đầu lại liếc mắt nhìn bóng dáng đang bận rộn trong phòng thuốc, xác định quân y Thiệu không để ý, mới khom lưng, chống lại tầm mắt của cô, ánh mắt đen và sâu như móc câu, treo tâm tư người ta lên, anh hơi nghiêng đầu, mắt chính trực nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, nói bên tai cô, khẽ cảnh cáo ý tứ hàm xúc rõ ràng: "Ở bên ngoài, em chơi đùa như thế nào tôi mặc kệ. Nhưng ở đây, em thử trêu chọc tôi như lúc nãy thử xem?"

Nói xong, anh từ từ lui ra, liếc nhìn cô với ý cảnh cáo rất rõ ràng.

Lâm Lục Kiêu đi ra ngoài rút một điếu thuốc.

Để Nam Sơ ngồi một mình trên giường tự kiểm điểm, quân y Thiệu sắp xếp xong thuốc men đi ra, lướt mắt một vòng nhìn Nam Sơ trên giường bệnh, "Uống thuốc rồi khá hơn chưa?"

Nam Sơ nhìn khói thuốc bốc lên bên ngoài cửa sổ, trong lòng hơi ngứa ngáy, không tập trung: "Khá hơn nhiều rồi ạ."

Quân y Thiệu sợ cô nhóc nhàm chán, tán gẫu với cô câu được câu không, "Mấy đứa quay chương trình gì mà vất vả quá vậy? Dì thấy thời gian huấn luyện của mấy đứa cũng lâu nữa."

"Dạ, cũng tạm được."

"Có phải đội trưởng Lâm rất hung dữ với mấy đứa không?"

Nam Sơ chống hai tay bên giường, lắc chân, "Dạ quen rồi."

Miệng lưỡi chua ngoa nhưng lòng mềm như đậu hũ, trên đời này không có người đàn ông nào mềm lòng hơn anh.

Quân y Thiệu cười cười: "Đúng rồi, nhưng mà nó là như vậy đó, ở đây lâu rồi con sẽ biết thằng nhóc Lục Kiêu này là đứa ăn nói ngang ngược, thằng nhóc này ngay thẳng thì thôi đi, sẽ không vuốt đuôi nịnh bợ lãnh đạo, nếu không thì mấy năm trước cũng sẽ không khiến người ta phái đến chi viện ở huyện khác."

"Thật ạ?"

Quân y Thiệu thở dài: "Tụi nhỏ làm nghề này vô cùng vất vả, có chuyện gì cũng tìm tụi nó, lúc thì cứu trợ động đất, khi thì bắt rắn chọc tổ ong, biết bao nhiêu người cứ bắt được rắn là gọi cho phòng cháy chữa cháy trước, thật ra thì đám nhóc này cũng không biết bắt rắn đâu, đều bất chấp khó khăn cả thôi. Hơn nữa, hàng năm, trong đội sẽ ít đi vài người, năm trước trong đội có một cậu trai, hai mươi bốn tuổi, chuẩn bị cuối năm kết hôn, kết quả sau một lần nhiệm vụ trở về thì mất rồi, vị hôn thê ở nhà khóc ngất đi, khiến cho bây giờ đám nhóc này cũng không dám tùy tiện tìm bạn gái."

Nam Sơ tò mò hỏi: "Con trai của dì làm việc gì?"

"Chắc mấy đứa cũng biết con của dì đó, chính là tiểu đội trưởng Thiệu của mấy đứa đó, Thiệu Nhất Cửu."

"...... Tiểu đội trưởng Thiệu rất lợi hại."

Quân y Thiệu khoát khoát tay, "Không có đâu, thằng nhóc này bảo nó học hành cho tốt thì không chịu học nhất định phải đòi làm lính, nhưng mà thực tế dì cũng đang là một người lính, ít nhất cũng là một thành viên của đội ngũ."

"Tiểu đội trưởng Thiệu rất giỏi."

Vừa dứt lời, Lâm Lục Kiêu đẩy cửa vào, nhìn cô: "Khá hơn chưa?"

Nam Sơ gật đầu.

Lâm Lục Kiêu: "Vậy đi thôi."

Nam Sơ nhảy xuống giường, quần lính rộng rãi và vạt áo ngắn phất phất, tinh thần thật sự khôi phục đôi chút, hai má dần dần phục hồi khí sắc.

Quân y Thiệu cầm hai hộp thuốc đưa cho cô, "Con mang về đi, trước khi huấn luyện thì uống một chai, sẽ thuyên giảm được đôi chút."

Nam Sơ bắt chước dáng vẻ của Lâm Lục Kiêu, hơi cúi người: "Cám ơn dì Thiệu."

"Ừm, sau này cứ gọi là dì Thiệu đi, nghe thân thiết hơn, đi đi, trở về với đội trưởng Lâm đi."

Nam Sơ ôm hai hộp thuốc, đi theo Lâm Lục Kiêu ra ngoài.

Nam Sơ đuổi theo, đi song song với anh, nghiêng đầu nhìn anh, "Đội trưởng Lâm, chúng ta đi đâu vậy?"

Lâm Lục Kiêu liếc mắt nhìn cô, "Phòng ăn."

"Em không đi, em ăn không vô, em trở về ký túc xá nghỉ ngơi đây." Nói xong, Nam Sơ ôm thuốc xoay người rời đi.

Lại bị người xách cổ áo lôi trở lại.

"Ăn cơm trước rồi mới về ký túc xá."

Nam Sơ: "Em thật sự......"

Lâm Lục Kiêu trực tiếp kéo cô về phòng ăn: "Không có thương lượng."

"Vậy em......"

Giọng điệu cấm xen vào: "Không được."

Con mẹ nó lại không cho người ta cơ hội nói cho hết câu hả!

Nam Sơ: "Em muốn hút thuốc."

Lâm Lục Kiêu dừng lại, liếc nhìn cô, "Không phải em cai rồi sao?"

Nam Sơ trở mặt liếc anh, "Trước đó bị anh chọc giận hút lại rồi."

"......"

Hai giây.

Trong đầu Lâm Lục Kiêu nhớ lại chuyện trước đó mà cô nói.

Cuối cùng trong đầu rà soát nhớ lại chuyện ở bệnh viện hôm đó, là chuyện cô tháo dây nịt của anh, anh mắng cô tùy tiện đó sao?

Sau đó lại tiếp tục kéo cô đến phòng ăn.

"À, vậy bây giờ hết giận rồi, tiếp tục cai đi."

Hết giận cái ông cụ nhà anh.

Nam Sơ vào doanh trại quân đội rồi thật sự chưa hút điếu nào, nhịn mấy ngày như vậy, vừa rồi ở phòng quân y ngửi được mùi khói thuốc nên lên cơn thèm thuốc.

"Hút một điếu, hút xong em sẽ đi ăn cơm, ăn hết."

Lâm Lục Kiêu dừng lại, cười như không cười nhìn cô: "A, không sợ trông khó coi nữa à?"

"Không phải anh đã nói em mập lên một chút sẽ đẹp hơn sao? Chẳng lẽ anh cũng giống như những người đàn ông khác? Chỉ dùng lời ngon tiếng ngọt để trêu ghẹo phụ nữ?"

"Còn có ai nói nữa?"

"Có đàn ông nào cảm thấy em không xinh đẹp?"

Thật sự, chuyện này cô vẫn rất tự tin.

Lâm Lục Kiêu nhìn cô chằm chằm một lát, đột nhiên dẫn cô đi về phía ngược lại.

Khu giáo dục chính trị lầu bốn, Lâm Lục Kiêu mở cửa, đẩy mạnh Nam Sơ vào, anh đóng cửa lại, mở đèn, gỡ nón xuống, đặt trước bàn, Nam Sơ phát hiện anh có một thói quen nhỏ, bất cứ lúc nào đặt nón xuống cũng sẽ để huy chương trên nón đối diện với mình, sau đó quay đầu nhìn Nam Sơ, "Ở đây không có camera, hút ở đây đi."

Nam Sơ nhìn quanh một vòng, "Đây là đâu vậy?"

Lâm Lục Kiêu đi đến sau cái bàn, kéo ghế ra, ngồi xuống, "Phòng làm việc của tôi."

"Phòng làm việc không tệ nha."

Nam Sơ trêu chọc.

Lâm Lục Kiêu khoanh tay dựa vào ghế, gương mặt tuấn tú quan sát cô, giật nhẹ khóe miệng, "Hút hay không hút?"

"Hút chứ."

Nam Sơ cầm lấy thuốc và bật lửa trên bàn, ngồi xuống cái ghế trước bàn làm việc của anh, thành thạo đưa một điếu thuốc lên miệng, sau đó cong một tay che lại, một tay bật lửa, nghiêng đầu châm thuốc, miệng thở phả khói ra ngoài, tiện tay đẩy cái bật lửa và thuốc trả lại cho anh.

Hoàn cảnh thế này, Nam Sơ cảm thấy rất thích hợp chân thành cởi mở với anh.

"Sao anh không tìm bạn gái?"

Lâm Lục Kiêu cũng cho châm một điếu, nhìn cô nhóc trước mặt đang nhướng mày hỏi anh, nhếch miệng lắc đầu, không lên tiếng.

"Có yêu thích cô nàng nào không?"

Lâm Lục Kiêu dựa vào ghế, nhả ra vòng khói, cũng chẳng muốn mở mắt.

"......"

Không được tám chuyện rồi.

Nam Sơ hút xong một điếu, dụi tắt thuốc, bỏ vào trong gạt tàn thuốc, đứng lên, "Đi thôi, đi ăn, chắc anh cũng đói bụng rồi?"

Xoay người, sau lưng nói một câu: "Đợi lát nữa."

Nam Sơ quay đầu lại.

Lâm Lục Kiêu ngồi trên ghế, không biết từ lúc nào trong tay xuất hiện thêm gói kẹo, quăng cho cô.

"Cái gì đây?"

Vẻ mặt không nói ra lời: "Không nhìn ra gói kẹo hã?"

Nam Sơ cầm trong tay, nhìn trái nhìn phải: "Anh cho em cái này làm gì?"

Lâm Lục Kiêu đứng lên, tiện tay lấy nón, đội vào, nói với cô: "Kẹo cai thuốc, lúc thèm thuốc có thể ngậm cái này."

Hai người đi ra ngoài, "Anh đang cai thuốc?"

"Ừ."

Lâm Lục Kiêu đóng cửa.

"Cai thuốc để chuẩn bị tìm bạn gái à?" Nam Sơ nháy mắt với anh.

Lâm Lục Kiêu cúi đầu lườm cô, đưa tay đẩy nhẹ trán cô, đầu cô nhóc bật ngửa ra sau rồi bật trở lại, chỉ nghe anh nói: "Sau này bớt làm hành động đó đi."

Nói xong xoay người rời đi, để lại cho cô một bóng lưng thẳng tắp rõ ràng.

Nam Sơ đuổi theo: "...... Tại sao vậy?"

"Rất xấu."

"Thôi đi, anh thừa nhận đi, anh bị em mê hoặc rồi."

Lâm Lục Kiêu rũ mắt liếc cô, trong ánh mắt đầy vẻ khinh thường: "Nhóc con."

Hành lang dài vắng vẻ không người, khu giáo dục chính trị ngày thường ít người, hiếm có người đi lên, ngoại trừ thỉnh thoảng sẽ có lính tuần tra lên kiểm tra, bình thường vắng vẻ trống không, bóng lưng của hai người dần dần biến mất ở cuối dãy, tiếng nói vẫn còn đang vang vọng:

"Em với Từ Á, ai đẹp hơn?"

"Từ Á."

"Em với Nghiêm Đại, ai đẹp hơn?"

"Nghiêm Đại."

Nam Sơ tức giận đập lên vai anh, "Cho anh cơ hội lựa chọn lần nữa đấy! Có thay đổi đáp án hay không?!"

Lâm Lục Kiêu: "Không thay đổi."

......

Lúc hai người vào phòng ăn, bên trong đã không còn một bóng người, dì làm bếp cố ý để lại hai phần cơm cho họ, hâm nóng lại rồi mới bưng ra, còn cố ý cho Lâm Lục Kiêu tiểu táo (*), còn có thêm hai cái đùi gà to nữa.

(*) Raw là 小灶: là tiêu chuẩn phần ăn tập thể cao nhất, phân biệt với trung táo và đại táo

Nam Sơ phát hiện tất cả mọi người ở đây đều thương Lâm Lục Kiêu giống như thương con ruột vậy.

Lâm Lục Kiêu chia thức ăn ngon cho cô, đẩy cái khay qua: "Mau ăn cho xong đi."

Nam Sơ cầm đũa lên, liếc nhìn dì làm bếp sau ô cửa, "Dì ấy có con không?"

Lâm Lục Kiêu cúi đầu lùa cơm, ừ một tiếng.

"Cũng ở đây à?"

Lâm Lục Kiêu nhai nhai chợt ngừng một chút nhìn cô, lại gật đầu, "Em ăn nhanh lên, đừng lãng phí, phải ăn hết cơm."

Nam Sơ nhìn thức ăn đầy bàn, "Ăn hết chỗ này?! Ăn hết chỗ thức ăn này, trở về công ty đại diện không đánh chết em đi."

"Ăn không hết để đó cho anh."

Nam Sơ tò mò nhìn anh: "Mỗi ngày anh ăn nhiều như vậy sao cũng không mập vậy?"

"Lượng vận động của anh lớn."

"Haizz, lần sau cùng nhau vận động nha." Nam Sơ nhướng mày.

Ý tứ trong lời nói, chỉ hiểu mà không diễn đạt được bằng lời.

Lâm Lục Kiêu đặt đũa xuống, trừng cô, "Lại ngứa da rồi đúng không?"

Nam Sơ: "Anh nghĩ sai lệch gì rồi?"

"Ăn cơm." Lâm Lục Kiêu chẳng thèm để ý đến cô, cúi đầu lùa cơm.

"......"

Ăn được một nửa, Lâm Lục Kiêu chợt ngẩng đầu nói với cô: "Năm ngoái, cũng vào lúc này, lúc ăn cơm tối, ăn được một nửa thì còi báo động khẩn cấp vang lên, con trai của dì ấy bỏ chén cơm rồi chạy đi, trận hỏa hoạn đó rất lớn,......" Anh dừng lại một chút, giọng nói trầm lại: "Cậu ấy không trở lại nữa, lúc bọn anh trở lại nửa chén cơm đã nguội lạnh, dì ấy ngồi ở đây một ngày một đêm, cuối cùng kiên cường nuốt hết nửa chén cơm còn lại của con trai mình. Anh bảo em đừng lãng phí, là em ăn bao nhiêu thì bới bấy nhiêu, đừng để thừa lại trong chén của em."

Vừa dứt lời, Nam Sơ vẫn còn đang thẫn thờ.

Bên ngoài chợt vang lên một hồi còi dồn dập, sau đó là một chuỗi tiếng còi báo động đinh tai nhức óc.

Một lúc lâu sau Nam Sơ mới kịp phản ứng, đây là tiếng còi báo động.

Vừa quay đầu, người bên cạnh đã sải bước lao đi rồi!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi