NGƯỜI ĐÀN ÔNG BƯỚC RA TỪ NGỌN LỬA

Editor: Thoa Xù

Đã là hoàng hôn, bầu trời chiếu ra nhiều vệt, tia sáng chồng chéo, đám mây bao quanh giống như ngọn lửa đang cháy, ánh lửa thiêu đốt hai bóng dáng nhỏ gầy trên bãi tập.

Lâm Lục Kiêu ngậm điếu thuốc đứng trên bậc thang, ánh mắt đặt trên hai người đang chạy đi chạy lại, một trước một sau, cả người hai người đều là nước bùn, trên mặt còn nhiều hơn, nước bùn dính đầy cả mặt, đen sẫm sệt sệt, có chỗ khô đóng cục bắt đầu rơi xuống.

Thiệu Nhất Cửu từ phía sau chạy tới, chống đầu gối, ghé vào tai anh thở hổn hển.

Lâm Lục Kiêu lấy thuốc lá xuống, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm bãi tập, không mặn không nhạt hỏi: "Đã chạy bao lâu rồi."

Thiệu Nhất Cửu lau mồ hôi, híp mắt, nói: "Huấn luyện viên Trương phạt họ chạy mang vật nặng năm ngàn mét."

"Ai ra tay trước." Anh lặng yên một lát, hỏi.

Chướng ngại vật chiến hào hố bùn cách bọn họ rất xa, nhóm binh lính nam đều nhìn không rõ, cho đến khi hai người đánh nhau, bên kia mới có người la to lên chạy tới, lúc xuống hố, hai người đã vật nhau thành một cục, mà lúc đó người cách hố bùn gần nhất chính là Tiểu Cửu.

Thiệu Nhất Cửu hơi không xác định nói: "Thằng nhóc Tiểu Cửu nói, lúc hai người vượt qua chiến hào, Nghiêm Đại chống đỡ không nổi kéo Nam Sơ xuống theo, sau khi Nam Sơ bị kéo xuống lập tức nhào qua Nghiêm Đại...... Nhưng mà cái này cũng không quan trọng, anh cũng biết huấn luyện viên Trương rồi đó, ghét nhất chuyện binh lính đánh nhau, không phạt đến họ tâm phục khẩu phục chắc là sẽ không bỏ qua, em lo qua thời gian dài, hai cô nương này không chịu nổi, vốn chính là chương trình ghi hình, nếu gây ra điều gì cũng không tiện ăn nói với bên sản xuất đó."

Lâm Lục Kiêu hít một hơi thuốc, "Người của chương trình đâu rồi?"

Thiệu Nhất Cửu bĩu bĩu môi, "Không biết, vừa xảy ra chuyện thì lập tức quay phim, cũng không biết khuyên can gì, vừa nói chuyện với đạo diễn rồi, đạo diễn còn nói làm sai thì phải phạt, hình như không hề sốt ruột."

"Cậu trông chừng hai cô ấy một lát đi." Nói xong, Lâm Lục Kiêu thu hồi tầm mắt, xoay người lên bậc thang, chạy hai bước, Thiệu Nhất Cửu la to về phía bóng lưng anh, "Anh đi đâu thế?"

......

Lâm Lục Kiêu đi đến văn phòng chỉ đạo viên.

Huấn luyện viên Trương đang cùng với chỉ đạo Dương vạch kế hoạch cho buổi huấn luyện ngày hôm sau, quay đầu nhìn thấy bóng người cao to ở cửa, ông hí mắt nhìn lên, xác định người tới, nhe răng cười, ngoắc ngoắc tay với người ngoài cửa, bảo anh đi tới.

Trương Vi Dương gần bốn mươi tuổi, năm xưa nhập ngũ, từng là lính dưới quyền Lâm Thanh Viễn, sau đó chuyển sang huấn luyện chiến đấu ở các chiến trường, là người nghiêm túc, lúc lông mày dựng lên dạy dỗ người ta thì đáy mắt bén ngót có thể hù chết người, lúc Lâm Lục Kiêu mới nhập ngũ bị ông dày vò không ít, nhưng chính là kiểu nhiệt huyết làm cho người ta vừa yêu vừa hận.

Dương Chấn Cương vừa lướt mắt nhìn anh, dùng ánh mắt ra hiệu với anh.

Lâm Lục Kiêu đi tới, trên mặt treo nụ cười hiếm thấy, "Chú Trương."

Trương Vi Dương cảnh giác bất thường, nhiều năm thế này, lại nghe cậu ta gọi mình một cách lấy lòng như vậy, cũng là người tinh thông, có tới có ngăn cản, lạnh nhạt nói: "Thi xong trở lại rồi?"

Lâm Lục Kiêu đứng ở giữa hai người, cúi đầu liếc nhìn thời khóa biểu, cười yếu ớt: "Mới vừa thi xong."

"Thi cử thế nào?"

"Cứ như vậy thôi."

Trương Vi Dương biết tật xấu của người này, từ nhỏ đã như vậy, cà lơ phất phơ, không tranh hạng nhất, cứ duy trì tầm hạng ba, hỏi cậu ta vì sao không cố gắng một chút thi đứng nhất, cậu ta có thể nói chêm chọc cười ông, tranh hạng nhất gì chứ, con phải cho người ta cơ hội. Tuy nói như vậy, nhưng chưa từng thấy cậu ta hủy bỏ cuộc thi phát huy nào.

"Được rồi, câu hỏi này của chú hỏi vô ích rồi, cháu mà thi không đậu, chú chặt đầu xuống cho cháu làm ghế ngồi." Trương Vi Dương cười nói.

Ai ngờ, Lâm Lục Kiêu một mực nghiêm trang nói: "Đầu thì cháu không cần đâu, cháu đây chỉ xin nhờ chú một chuyện thôi."

Trương Vi Dương cảm thấy mới mẻ, nói với chỉ đạo Dương: "Ơ, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên tôi nghe tên nhóc này mở miệng cầu xin người khác đó. Nói nghe thử xem."

Chỉ đạo Dương gật đầu liên tục, nhìn nét mặt Lâm Lục Kiêu, trực giác trong lòng không ổn, chỉ sợ tên nhóc này lại nói ra lời đại nghịch bất đạo gì đó.

Lâm Lục Kiêu cũng không vòng vo, thẳng thừng nói: "Chuyện hôm nay, chú coi như không nhìn thấy, cũng đừng báo cáo vào sổ huấn luyện, trở về cũng đừng báo cáo với lãnh đạo."

Trương Vi Dương sững sờ, không ngờ là chuyện này, trong lòng không hiểu lại reo lên hồi chuông báo động, "Cặp mắt sáng của chú đã nhìn thấy rõ ràng rành mạch, sao chú phải giả bộ không nhìn thấy? Hóa ra là hai cô nhóc đó xin cháu đến làm thuyết khách hả?"

Nói xong, cảm thấy không đúng, "Không đúng, Lục Kiêu, trong mắt chú, cháu cũng không phải là người thế này, trong đội này nếu ai dám đánh nhau cháu xử phạt có thể còn ác hơn chứ nữa!"

Nói xong, lại cảm thấy không đúng, ánh mắt bắt đầu trở nên ý vị sâu xa: "Cháu sẽ không nhìn trúng cô nhóc nào rồi hả? Chú nói cho cháu biết, cái này không thể được đâu, người nào cũng không phải ứng cử viên phù hợp, cháu cũng đừng có sai phạm vớ vẩn."

"Chú đã nói như thế, vậy cũng không có gì để nói, không phải cháu đây vừa mới trở lại chi đội sao, chú cứ đánh vào báo cáo, ngày mai chắc chắn bên chú Mạnh lại tìm cháu, vả lại cũng không phải là chuyện lớn, coi như chú giúp cháu giảm bớt ngừng buổi huấn luyện này lại được không?"

Trương Vi Dương vẫn luôn cảm thấy không đúng, nhíu mày nói: “Cháu là sợ người ta bị huấn luyện khổ sở? Sao chú thấy khó tin thế này?"

Lâm Lục Kiêu dựa vào bàn, ôm lấy tay, ánh mắt sâu thẳm: "Chú hãy nói có được hay không?"

"Thật sự không phải vừa ý cô nào rồi hả?" Trương Vi Dương thử dò xét hỏi.

Lâm Lục Kiêu sững sờ, ánh mắt thẳng tắp, vô cùng thẳng thắn vô tư, "Thật sự không phải."

Trương Vi Dương đặt tay lên vai anh, "Vậy được rồi, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên cái người này mở miệng nhờ vả người khác, chú còn có thể không giúp sao? Nhưng mà chú cũng nhắc nhở cháu, cháu cũng đừng làm cho chú thất vọng."

Vừa dứt lời, Thiệu Nhất Cửu từ cửa chạy vào, đỏ mặt tía tai chạy đến: "Đội trưởng Lâm, có người té xỉu."

Lâm Lục Kiêu đứng lên, vội hỏi, "Người nào."

"Cả hai đều bất tỉnh rồi."

Vẻ mặt Lâm Lục Kiêu căng thẳng, Trương Vi Dương định nói bảo người đưa đến quân y xem thử, người bên cạnh đã cất bước đi tới cửa rồi.

Trương Vi Dương nhìn thấy cảnh này, chỉ vào bóng lưng đã rời đi của anh, hỏi chỉ đạo Dương: "Đây là phản ứng bình thường à?"

Chỉ đạo Dương suy nghĩ một chút, nói: "Bình thường, ban đầu lúc Mạnh Xử họp nói rồi, phải bảo đảm tất cả mọi người an toàn, có người té xỉu, gấp gáp là bình thường, trong lòng tôi đây cũng gấp này, tôi cũng phải đi xem một chút, anh ngồi đây nha, đợi lát nữa bảo Lục Kiêu tìm người đưa anh về chi đội!"

Trương Vi Dương khoát tay, "Tôi cũng đi xem thử, xong rồi tiện đường về luôn."

......

Phòng quân y.

Lúc Lâm Lục Kiêu đến, phòng quân y chỉ có Nghiêm Đại, bác sĩ Thiệu đang cầm ống nghe để kiểm tra, thấy có người đi vào, dáng vẻ vội vàng lo lắng, "Dì Thiệu, Nam Sơ đâu?"

Quân y Thiệu: "Đã tỉnh, trở về túc xá rồi."

Vừa dứt lời, phía sau chỉ đạo Dương và Trương Vi Dương lục tục đi vào, Lâm Lục Kiêu quăng chìa khóa cho Thiệu Nhất Cửu, "Nhất Cửu, cậu đưa huấn luyện viên Trương trở về đại đội, anh ra ngoài một lát." Nói xong, liền đi ra ngoài, vừa đi vừa cởi nút áo khoác, Dương Chấn Cương đuổi theo, "Lục Kiêu, cậu đi đâu đó?"

Lâm Lục Kiêu liếc nhìn anh ta một cái, không ngừng bước chân: "Tôi đi an ủi người bị thương, sao thế?"

Dương Chấn Cương đuổi theo: "Dáng vẻ này của cậu giống như là muốn đi tìm Nam Sơ đánh nhau vậy."

Lâm Lục Kiêu vỗ vỗ vai anh ta, trấn an nói: "Yên tâm, tôi không đánh phụ nữ."

"Cậu biết tôi có ý gì."

Lâm Lục Kiêu dừng lại, hơi ngẩng đầu, lại cúi xuống, lười biếng nói: "Sao vậy?"

"Hôm đó tôi thấy Nam Sơ vào phòng làm việc của cậu."

Lâm Lục Kiêu cởi hết nút áo, lộ ra áo nguỵ trang tay ngắn bên trong, tay chống hông, ánh mắt lảng tránh, lơ đễnh nói: "Tôi bảo cô ấy đến."

"Đó là chỗ nào, cậu lại để cho người ta tùy tiện vào! Đầu óc cậu đâu rồi hả?" Dương Chấn Cương đè ép giọng nói.

Lâm Lục Kiêu dời ánh mắt, hai người lại nhìn thẳng vào mắt nhau, Dương Chấn Cương thấp hơn một chút, anh nhìn xuống, một hồi lâu, anh lại xoay tầm mắt, liếm khóe môi cười một cái, "Thật sự không có làm gì, anh cứ yên tâm, đừng nghĩ sai lệch."

"Sao lại bảo tôi đừng nghĩ sai lệch, cậu có giỏi thì đừng làm cái chuyện khiến người ta nghĩ sai lệch đi?!" Dương Chấn Cương tức giận.

"Vậy tôi nói gì anh cũng không tin, anh bảo tôi phải làm thế nào?"

Dương Chấn Cương chính là muốn cảnh tỉnh anh, thấy thái độ này của anh cũng không thích hợp để nói chuyện, "Thôi, coi như tôi suy nghĩ nhiều."

"Không còn gì nữa à? Tôi đi đây."

Nghĩ đến giao tình nhiều năm của hai người, Dương Chấn Cương quả thật muốn đạp cho anh một đạp, cuối cùng vẫn là quan hệ cấp trên cấp dưới, không nêh lỗ mãng, "Đi đi đi đi."

......

Lúc Nam Sơ lên đến cầu thang ký túc xá, bị người ta kéo lại, vừa quay đầu lại đã thấy nét mặt tái nhợt của anh, theo bản năng vùng ra một chút, nhưng bị anh túm  thật chặt, không cách nào nhúc nhích, Lâm Lục Kiêu lui về phía sau, kéo người trên cầu thang xuống, "Theo anh qua đây."

Nam Sơ nhảy hai bước xuống bậc thang, định rút tay lại, trên cổ tay trắng noãn giống như bị người ta quấn một vòng sắt, chẳng xê dịch được chút nào: "Anh đừng túm em, muốn dạy dỗ thì dạy ở đây đi."

Lâm Lục Kiêu liếc cô, "Còn chê chưa đủ mất mặt à?"

"Em mất mặt, cho nên anh đừng chạm vào em, anh làm ơn hãy tránh xa em đi, như vậy anh không cần phải cùng mất mặt với em."

Lâm Lục Kiêu cười lạnh một tiếng, gần như quát lên: "Con mẹ nó em đã khiến ông đây mất mặt rồi!"

Lần này ngoan rồi.

Tòa nhà giáo dục chính trị ở kế bên, Lâm Lục Kiêu kéo cô đi vào, lên lầu bốn, Lâm Lục Kiêu đẩy cô vào, đóng cửa lại, nhấn cô lên ván cửa, hai cánh tay vây lại, trên cao nhìn xuống cô.

Nam Sơ xoay đầu, không nhìn anh.

Anh ngăn chặn tầm mắt cô, cố tình muốn cô nhìn vào anh.

Nam Sơ lập tức tránh đi, không chịu nhìn anh dù chỉ một cái liếc mắt.

Anh tiến em lui, mấy hiệp.

Anh khịt mũi cười lạnh, "Sợ à? Không phải đánh nhau với người khác còn rất lợi hại sao? Tối hôm qua anh đã nói gì, quên à? Anh vừa đi thì lập tức gây chuyện rồi, làm cho anh ngột ngạt đúng không? Hả?"

Lửa giận trong lòng Lâm Lục Kiêu bốc ngùn ngụt, không phải nói thích anh sao? Vậy còn đánh nhau vì người đàn ông khác, tính toán chuyện gì?

Đùa bỡn anh à?

Hay là chơi anh?

Lúc ở cửa phòng quân y, nín nhịn một bụng lời thô tục muốn bắn ra ngoài, thật sự lúc thấy dáng vẻ nhếch nhác này của cô lại không nói được gì, nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ thản nhiên đáng chết này của cô trong lòng anh lại dâng lên ngọn lửa không tên, lời nói ra miệng cũng vô cùng châm chọc.

"Thật xin lỗi."

Trong phòng vắng vẻ trống không, chợt vang lên giọng nói rõ ràng của cô.

Cô nhóc cúi đầu, tóc rơi bên tai, nhẹ nhàng phất phơ, thốt ra lời như vậy.

Nét cười trên mặt Lâm Lục Kiêu cứng lại, giống như đang đấm tay vào bông vải, có lực nhưng không có chổ sử dụng. Cái quái gì đây, phạm sai lầm, đáng thương tội nghiệp nói lời xin lỗi, vậy mà anh mắng không nổi nữa, chuyện này mà đặt vào trước kia, từng giây từng phút mắng cho bạn khóc không ra hơi luôn.

Trong lòng anh vừa tức vừa buồn cười, đặt tay lên đầu Nam Sơ, định sửa sang lại đầu tóc của cô, đối mặt với mình, kết quả cô nhóc bướng bỉnh, xoay đầu, cũng không chịu nhìn anh một lần.

Mất hết kiên nhẫn, dứt khoát nắm cằm của cô, hung hăng xoay qua, "Xảy ra chuyện gì? Xin lỗi mà không nhìn người ta thì có thiếu thành ý quá không?"

Kết quả, Nam Sơ vừa xoay mặt lại, nước bùn nửa bên má trái đã được lau, có bốn dấu tay hồng hồng in lên, khóe miệng có vết rách, rỉ máu.

Cuối cùng anh cũng hiểu rồi, đây là nguyên nhân không dám nhìn anh.

Trong lòng giống như bị người ta hung hăng nhéo một cái.

Mắt trầm xuống, ngay cả anh cũng không biết, giọng nói lại mềm mỏng, "Nghiêm Đại đánh à?"

Nam Sơ đẩy tay anh ra, "Em cũng đánh lại cô ta rồi, em có thể tự xin rút khỏi đơn vị, sẽ không gây thêm phiền toái cho anh."

Lâm Lục Kiêu tức giận cười, buông lỏng tay, bỏ tay vào túi, "Anh có nói cho phép em đi sao?"

Nam Sơ thầm nghĩ: Vậy anh hung dữ cái rắm.

Nam Sơ hít một hơi, cất giọng: "Đội trưởng Lâm."

Gọi anh một cách nghiêm trang như vậy, ngược lại Lâm Lục Kiêu thu nụ cười, "Ừ."

Nam Sơ nói: "Tối hôm qua anh nói với em, em đều nhớ cả."

Sắc mặt Lâm Lục Kiêu thay đổi dần.

"Em đã nhịn cô ta, nhường cô ta, nhưng cuối cùng em vẫn không nhịn được, tính tình của em trước đây không phải như vậy, em không phải người dễ dàng tha thứ, bị người ta mắng, bị người ta khi dễ, em không quan tâm thật sự không quan tâm, nhưng em không chịu đựng vô điều kiện, ai muốn cưỡi lên đầu em thì cứ tới đây, em nhất định sẽ trả thù. Hơn nữa còn muốn cho đối phương đời này không dám bắt nạt em nữa, năm đó, Nhiễm Đông Dương ức hiếp em, em nhẫn nhịn ba năm, tháng trước, ở studio, em đập đầu anh ta. Còn có lúc em còn rất nhỏ, bảy tuổi, bị mấy học sinh nam bắt cóc......"

Nói tới đây, ý cười của Lâm Lục Kiêu cứng trên khóe miệng.

Sao chuyện này lại nghe hơi quen tai.

Quả nhiên, Nam Sơ nói: "Bốn học sinh nam, kéo em lúc ấy chỉ mới bảy tuổi vào trong hẻm nhỏ, bịt mắt, trói tay lại."

Lâm Lục Kiêu nhìn cô, khóe miệng co rút, "Không có....làm cái gì..... chứ, em mới bảy tuổi mà."

"Không làm gì cả, nhưng bị dọa sợ. Lúc đó em đã nghĩ, sau này phải tìm được mấy tên này, em muốn băm họ thành thịt vụn." Lúc nói lời này, giọng của cô rất lạnh nhạt, "Nói thật, em là người rất u ám, ở trước mặt anh muốn làm ra dáng vẻ ánh mặt trời đáng yêu thật sự rất mệt mỏi, giống như trong khoảng thời gian này cũng đã mang đến cho anh không ít phiền toái, vừa rồi lúc huấn luyện viên Trương phạt tụi em chạy mang vật nặng em vẫn luôn nghĩ, lúc em thích anh, là năm mười sáu tuổi đó, anh cứu em ra khỏi đám cháy, cho em cảm giác an toàn mà trước giờ em chưa từng có, và thu nhận giúp đỡ em, còn dạy em gấp khối đậu hủ, có lúc em cố ý gấp bậy, anh lập tức trừng em, em gấp tốt rồi, anh liền cười bỏ qua, sống hai mươi mấy năm, đêm đó thật sự là đêm em thoải mái nhất, sau đó lại thấy bạn gái anh, sợ làm anh bị chậm trễ, vì vậy liền vội vội vàng vàng rời đi."

Lâm Lục Kiêu bật thốt lên theo bản năng, "Đó không phải là bạn gái anh!"

"Sao lại không phải, cũng đã tới nhà tìm anh rồi."

Lâm Lục Kiêu quay đầu, "Dù sao cũng không phải."

Nam Sơ khoát khoát tay, "Không quan trọng, ngày hôm qua nhóc Tiểu Cửu nói em xem thường các anh, em thật sự không có, bởi vậy, em chợt nhớ đến lúc rời đi đã đưa cho anh mười ngàn, có phải anh cảm thấy rất tức giận hay không? Lời Tiểu Cửu nói quả thật khiến em tỉnh ngộ, đàn ông các anh đều rất để ý đến tự tôn, vậy mà em còn liên tiếp phá vỡ nó, nhưng anh biết đó, em chẳng có gì cả, em chỉ có tiền, em tự cho là cách đối xử tốt với một người chính là trả tiền."

Lâm Lục Kiêu chợt nhớ tới mấy tháng trước, viện trưởng nói cho anh biết cậu nhóc tên Bảo Thụ được Nam Sơ tài trợ ăn học và chữa bệnh.

Cô nàng này thật sự không biết bày tỏ.

Nghĩ như vậy, anh hơi cong khóe môi.

"Vừa rồi lúc huấn luyện viên Trương bảo tụi em bước lên, trong lòng em hơi sợ, em sợ gây phiền toái cho anh, sợ anh không thăng cấp được. Đội trưởng, sau này em sẽ cố gắng hết sức không gây phiền phức cho anh, cũng cố gắng không quấy rầy anh nữa. Không đúng, không phải cố gắng, mà là chắc chắn."

"......"

Lâm Lục Kiêu nghe xong, trong lòng lại buồn bực và nghẹn lại!

Trò đùa quỷ gì thế này.

Mãi cho đến khi Nam Sơ đẩy cửa đi ra ngoài, anh mới giật mình cảm thấy dường như cô nhóc này thật sự đau lòng rồi sao?

Sau này không bao giờ quấy rầy anh nữa?

Anh kéo cửa ra vừa định đuổi theo, Dương Chấn Cương đang dửng dưng đứng trước cửa, nhìn chằm chằm anh như bóng ma: "Tôi vừa thấy Nam Sơ rời đi."

Lâm Lục Kiêu trợn trắng mắt, xoay người đi vào trong, chống hông đứng trước bàn làm việc, gật đầu nói:"Đúng, cô ấy vừa mới ở đây."

Dương Chấn Cương đi vào, đóng cửa lại, cắn răng: "Cậu đó, đầu óc lại rối rắm!"

Lâm Lục Kiêu đưa lưng về phía anh ta, giơ tay lên ý bảo anh ta đừng nói nữa, đầu đau như nứt ra: "Chuyện này tôi không nói rõ ràng với anh, tôi cũng không biết bản thân mình nghĩ như thế nào!"

Dương Chấn Cương vỗ vào gáy anh một cái, "Cậu có ý gì với cô ấy cũng không thể được!"

Lâm Lục Kiêu im lặng, "Tôi chưa cưới, cô ấy chưa gả, cho dù có ý gì thì có gì không bình thường?"

Dương Chấn Cương nóng nảy, "Cậu đó, thật đúng là có ý gì rồi hả?!"

Lâm Lục Kiêu đỡ trán, "Tôi chỉ đưa ra ví dụ."

"Mạnh Xử giới thiệu cho cậu mấy người, có người nào không được đâu, cậu cần gì phải coi trọng cô nhóc này."

"Thôi đi, tôi nói tôi vừa ý cô ấy lúc nào chứ."

"Khi một người đàn ông bắt đầu đau lòng một người phụ nữ, không phải thích thì là cái gì?" Dương Chấn Cương hừ lạnh một tiếng: "Tiểu tử thúi, còn nói xạo, người ta bị thương, cậu sốt ruột như vậy, còn không phải là coi trọng, được, cậu không vừa mắt, cậu chứng minh cho tôi xem, cậu nhìn cô ấy không vừa mắt, về sau tôi để cô ấy chạy nhiều hơn mấy người Nghiêm Đại mấy vòng, điểm tâm ăn ít hơn một chút, huấn luyện nhiều hơn một chút."

"Tại sao!"

"Nhìn xem, cậu còn che chở cô ấy đấy!"

"Không cãi với anh nữa, anh tránh ra chút tôi phải đi ra ngoài một chuyến."

Dương Chấn Cương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Cậu muốn làm con thiêu thân, cũng chờ qua thời gian này đi rồi nói!"

Vừa dứt lời, người đã tới cửa, Lâm Lục Kiêu vẫy vẫy tay, cũng không quay đầu lại.

......

Lâm Lục Kiêu tìm được camera của Nam Sơ, trò chuyện đôi câu, đưa người ta một điếu thuốc, đối phương cũng khách khí, đứng cạnh anh trên một cái rễ cây hút thuốc.

"Cậu cho tôi xem bản thu hình hôm nay một chút, buổi chiều."

Anh chàng camera a một tiếng, lập tức hỏi lại, "Sao lại muốn xem cái này?"

Lâm Lục Kiêu cầm điếu thuốc, không chút để ý nói: "Còn không phải là viết báo cáo sao, tôi phải tìm hiểu quá trình cho rõ."

Camera cười nói: "Mấy anh cũng quá  cực khổ. Ừ, đây này."

Lâm Lục Kiêu đưa tay nhận lấy, ngậm điếu thuốc trong miệng, nhìn vào màn hình.

Màn hình rất nhỏ, nhưng dù sao cũng có thể nhìn rõ chuyện đã xảy ra.

Anh nhanh chóng tìm được lúc hai người tiếp xúc nhau.

Lần thứ nhất, là cầu độc mộc.

Lâm Lục Kiêu nhấn tạm dừng, phóng to ra, phủi tàn thuốc, híp mắt, ánh mắt đặt vào bàn tay sau lưng Nam Sơ.

Lần thứ hai, là chướng ngại vật tường cao.

Nam Sơ bị người kia đạp vào ngực, cả người tụt xuống, trực tiếp ngã vào hố bùn.

Lần thứ ba, là chiến hào hố bùn.

Nam Sơ bị người kia dùng chân câu xuống.

Lâm Lục Kiêu tắt thuốc lá, đóng máy quay lại, trả lại cho anh chàng quay phim, vỗ vỗ anh chàng đang ngồi xổm trên đất nói: "Cám ơn."

Anh ta ngẩng đầu cười, "Không có gì, đội trưởng Lâm có muốn lấy một bản không?"

"Không cần."

Giọng của anh đã không còn sự chế nhạo ban nãy, đều là sự lạnh lẽo, anh chàng camera nghe được cả người run lên.

......

Lúc trở về, anh luôn nghĩ đến câu nói của Dương Chấn Cương, nếu như đau lòng thì chính là đã thích cô ấy rồi.

Vậy thì thích thôi.

Đi được một nửa thì đúng lúc nhìn thấy Nam Sơ mặc áo màu xanh quân đội đi ra ngoài, Lâm Lục Kiêu chạy lên, kéo cô, tay mới vừa chạm vào, lập cảm giác không đúng, tóc ướt sũng, ngực áo vừa thay cũng ướt một mảng lớn.

"Sao lại ướt như vậy?"

Nam Sơ: "Anh mặc kệ em."

Lâm Lục Kiêu: "Em qua đây."

"Em không đến phòng làm việc của anh đâu."

Lâm Lục Kiêu cười xấu xa, "Ai nói muốn dẫn em đến phòng làm việc của anh chứ."

Nam Sơ sững sờ, không kịp phản ứng, đã bị anh lôi kéo lên lầu.

Một tay Lâm Lục Kiêu mở cửa ra, một tay đẩy cô đi vào.

Lúc này Nam Sơ mới phản ứng được.

Chỗ này con mẹ nó là ký túc xá của anh mà!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi