NGƯỜI ĐÀN ÔNG CẢ THẾ GIỚI MUỐN, ANH ẤY THUỘC VỀ TÔI


Trước khi ngủ, Nghê Cảnh Hề sấy khô tóc ở trong phòng vệ sinh rồi mới ra ngoài.

Trong tay Hoắc Thận Ngôn cầm một chiếc máy tính bảng, đang dựa vào đầu giường xem tài liệu.
Ánh sáng toả ra trên chiếc máy tính bảng và ánh đèn mềm mại đang mở ở đầu giường hoà lẫn vào nhau, chiếu lên người anh, khuôn mặt rũ xuống của anh được bao phủ trong ánh sáng trắng, khiến cho làn da càng thêm trắng.
Có lẽ là anh nghe thấy tiếng Nghê Cảnh Hề đi ra, thuận thế ngẩng đầu lên.
Trên người Nghê Cảnh Hề mặc một chiếc váy ngủ dài bằng lụa màu trắng, là kiểu áo hai dây, từ cổ đến xương quai xanh và phần ngực đều lộ ra ngoài.
Rõ ràng trong phòng chỉ có đèn ngủ được thắp sáng bởi ánh sáng lờ mờ
Nhưng cô đứng ở bên giường, cả người vẫn trắng đến chói mắt.
Lông mi Hoắc Thận Ngôn hơi cụp xuống, tầm mắt vô thức rơi trên bắp chân cô, độ dài của váy ngủ không dài không ngắn, vừa vặn che đầu gối lộ ra bắp chân cô.
Khung xương Nghê Cảnh Hề nhỏ thật sự không phải nói suông, rất nhiều cô gái đời này gần như đều đang phiền não làm thế nào để giảm mỡ bắp chân.
Nhưng bắp chân cô rất cân đối, đường nét thanh thoát.
Quả thực là đôi chân đẹp.
Hoắc Thận Ngôn để máy tính bảng lên tủ đầu giường, ngồi dậy.

Nghê Cảnh Hề mỉm cười, vươn tay ôm lấy cổ anh ngồi vào trong lòng.
Anh vuốt ve mái tóc dài của Nghê Cảnh Hề, vừa tắm xong, trên người còn tỏa ra mùi thơm nhè nhẹ.
Nhưng Nghê Cảnh Hề lại thuận thế cúi đầu hôn anh, sự chủ động của cô khiến Hoắc Thận Ngôn trước là ngẩn người, sau đó cả người đều ôm lấy cô.
Nụ hôn của anh đến quá nhanh và mạnh mẽ, gần như là bắt đầu từ khi ngậm môi cô, liền đốt lửa lên khắp nơi.

Đặc biệt là khi lòng bàn tay anh nhẹ nhàng vén vạt váy cô lên.
Váy ngủ bằng lụa cực kỳ mượt mà, nhưng mịn màng hơn vải là làn da mềm mại của cô.
Bàn tay anh gần như là trong vòng vài giây đã chạm vào lưng cô, tấm lưng trơn bóng không hề có trở ngại.
Cô không mặc nội y.
Nhận thức này gần như trong nháy mắt chạm vào trong đầu anh.
Hơi thở của hai người quấn quýt với nhau, cho đến khi Hoắc Thận Ngôn nhẹ nhàng bưng mặt cô, giọng nói trầm thấp lộ ra vẻ gợi cảm không nói nên lời: “Tinh Tinh.”
Đôi mắt to đen sáng của Nghê Cảnh Hề nhìn chằm chằm anh, khoảng cách gần đến vậy, hàng mi dài của cô gần như có thể chạm vào mặt anh.
Giọng Hoắc Thận Ngôn nói rất thấp: “Em sinh ngôi sao nhỏ cho anh nhé.”
Nghê Cảnh Hề ngẩn ra, đây là lần đầu tiên anh nhắc đến chủ đề này.
Cô yên lặng không nói chuyện, nhưng môi lại lần nữa đè trên môi anh, dùng hành động để chứng minh.
Cô nguyện ý.
*
Sáng hôm sau Nghê Cảnh Hề rời giường rửa mặt, vốn bởi vì đêm hôm trước ngủ quá muộn.

Anh giày vò cô hết lần này đến lần khác, cho dù cuối cùng Nghê Cảnh Hề khàn giọng cũng không được tha.
Cho nên cô mơ mơ màng màng nhắm mắt đánh răng, đến khi cô cảm thấy mình ở trong gương có hơi không đúng.
Mãi khi cô nhìn thấy một vệt tím rõ ràng trên cổ mình, thì Nghê Cảnh Hề hít sâu một hơi.
Lúc này đúng lúc Hoắc Thận Ngôn đi vào nhà vệ sinh.
Anh thấy Nghê Cảnh Hề giống như ngây người đứng im một chỗ, giọng nói mang theo âm khàn khàn của sáng sớm hỏi: “Sao thế em?”
“Anh……” Nghê Cảnh Hề chợt xoay đầu nhìn về phía anh.
Anh luôn biết ra tay nặng nhẹ, trước đây anh chưa bao giờ làm ra dấu rõ ràng như vậy trên cổ cô, giờ phút này cô nhìn chằm chằm Hoắc Thận Ngôn, rất lâu cũng không biết phải nói gì.
Ngược lại Hoắc Thận Ngôn thấy cô nhìn chằm chằm mình, biết rõ trong lòng cô đang tức giận điều gì, nhưng lại cười cúi đầu áp tới.

“Vợ, chào buổi sáng.”
Bực bội trong lòng Nghê Cảnh Hề, lại bị một tiếng gọi vợ này của anh mà tan thành mây khói.
Lúc hai người ăn sáng, Nghê Cảnh Hề suy nghĩ nói: “Tuần này em định đem đồ ở bên kia qua đây.”
Hoắc Thận Ngôn sửng sốt.
Sau đó anh mới ý thức được ý của Nghê Cảnh Hề, nhẹ giọng nói: “Tinh Tinh à, nếu em cảm thấy không thoải mái, thì em có thể không cần……”
“Ai nói em cảm thấy không thoải mái, có ai ở chỗ này mà sẽ không thoải mái chứ.” Nghê Cảnh Hề nháy mắt với anh, than: “Ở lâu rồi mới phát hiện em cũng không muốn đi.”
Hoắc Thận Ngôn thấy cô hiếm khi nói lời trêu đùa, thì khẽ cười.
“Cuối tuần anh bảo lão Hứa chuyển đồ giúp em.”
Nghê Cảnh Hề gật đầu, gần đây cô cũng quả thực không có thời gian.
Buổi sáng sau khi đến tòa soạn, họp xong, Nghê Cảnh Hề và Lâm Thanh Lãng ra ngoài đi phỏng vấn.

Họ là người của tổ kinh tế, đúng lúc gần đây có một cuộc thi khởi nghiệp công nghệ, ban tổ chức đã gửi thư mời mời họ đến.
Quy mô của cuộc thi khởi nghiệp này không lớn lắm, Ôn Đường lười nhận, thế là lão Trương giao việc này cho Nghê Cảnh Hề.
“Chúng ta lái xe đến đó à?” Lâm Thanh Lãng xoay đầu nhìn Nghê Cảnh Hề, cười nói.
Nghê Cảnh Hề nhìn cậu ta: “Cậu có xe?”
Lâm Thanh Lãng có chút kỳ lạ nhìn cô, hơi cẩn thận hỏi: “Chị không có à?”
Nghê Cảnh Hề đương nhiên có, chiếc xe Hoắc Thận Ngôn tặng cho cô còn đậu ở trong gara nhà họ, đi làm chắc chắn không thể lái được.

Nhưng Hoắc Thận Ngôn cũng không định cho cô lái chiếc đấy đi làm, bởi vì sau đó anh lại bảo Đường Miễn chuẩn bị cho cô một chiếc Audi A6.
Ý của Hoắc Thận Ngôn là, Audi khiêm tốn lại không chói mắt, cô có thể lái đi làm.
Lúc đó Nghê Cảnh Hề nghe thấy lời này, cảm động cũng cảm động thật, nhưng cuối cùng vẫn từ chối.
Bởi vì chủ biên của họ cũng chỉ lái một chiếc Audi A4 đi làm, cô cảm thấy mình vẫn đừng nên quá đặc biệt trong tòa soạn thì hơn.
Lâm Thanh Lãng có xe, mà họ cũng cần mang theo thiết bị phỏng vấn đi, cho dù là đi tàu điện ngầm hay gọi xe đều không tiện.

Cho nên Nghê Cảnh Hề đi theo cậu ta cùng đi xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm.
Lúc Nghê Cảnh Hề nhìn thấy xe cậu ta, hít sâu một hơi xoay đầu nhìn cậu ta hỏi: “Ý của cậu là, cậu lái chiếc xe này đi phỏng vấn?”
Lâm Thanh Lãng ngẩn người, rất ngạc nhiên nói: “Quy định của tòa soạn không thể lái xe thể thao đi phỏng vấn à?”
Xe của Lâm Thanh Lãng là một chiếc xe thể thao màu đỏ rực, tạo hình kiêu ngạo, quả thực là từ đầu đến đuôi đều đang viết một câu: Tôi rất đắt.
Sau đó Lâm Thanh Lãng lấy chìa khóa xe ra mở cửa, cửa xe giống như đôi cánh mở rộng ra từ từ bay lên.
Nghê Cảnh Hề: “……”
Nhưng họ còn chưa lên xe, bên cạnh truyền đến một hồi tiếng giày cao gót lộc cộc, sau đó một giọng nữ dịu dàng ỏn ẻn chào hỏi: “Thanh Lãng, cậu ra ngoài phỏng vấn đấy à.”
Hai người họ cùng lúc xoay đầu lại, nhìn thấy Ôn Đường mang giày cao gót, trong tay đeo một cái túi LV chậm rãi đi đến.
Khi Ôn Đường nhìn về phía Lâm Thanh Lãng, vẻ mặt mềm mại ngay cả nụ cười cũng lộ ra sự thân thiết: “Cậu là lần đầu tiên đi phỏng vấn nhỉ.”
Lâm Thanh Lãng mặc dù không nói chuyện, nhưng vẫn gật đầu.
Ôn Đường cười nói: “Lần đầu tiên phỏng vấn sẽ khó tránh căng thẳng, nhưng tôi thấy cậu chắc sẽ không vậy đâu.”
Nghê Cảnh Hề ở bên cạnh yên lặng lắng nghe, dù sao Ôn Đường cũng không hề có ý chào hỏi cô.
Kể từ sau khi xảy ra chuyện của Ngô Mộng Ni, Ôn Đường gần như là xé rách mặt với Nghê Cảnh Hề, nhất là mấy ngày trước Nghê Cảnh Hề rõ ràng không hoàn thành việc phỏng vấn, không những không bị xử phạt mà còn được tuyên dương trước mọi người.
Bây giờ cô ta nhìn thấy Nghê Cảnh Hề thì có cảm giác nghiến răng nghiến lợi.
Sau khi hai người lên xe, Lâm Thanh Lãng vừa lái xe ra khỏi tầng hầm, đưa tay sờ sau cổ mình, thấp giọng nói: “Vừa rồi khi vị tổ trưởng Ôn kia nói chuyện với tôi, tôi cảm thấy sau cổ mình cứ lạnh toát í.”
“Nhuyễn ngọc ôn hương, cậu còn lạnh?” Nghê Cảnh Hề vốn đang cúi đầu đọc tài liệu, nghe thấy lời này khẽ cười.
Lâm Thanh Lãng chợt nhướng mày, giọng nói cũng thay đổi: “Tôi cảm thấy giọng điệu nói chuyện của chị rất lạ nha, nghe thấy trong lòng tôi……”

Cuối cùng Lâm Thanh Lãng vẫn không nói ra, dù sao Ôn Đường cũng là một cô gái, cậu ta ngại nói xấu người khác sau lưng.
Nhưng cậu ta có chút tò mò nói: “Sao chị ta nhìn thấy chị cũng không chào vậy?”
“Chị ta không nuốt sống tôi, đã là nhờ phúc của cậu lắm rồi.” Nghê Cảnh Hề nhàn nhạt nói.
Lâm Thanh Lãng liền cười rộ lên, đúng lúc này là đèn đỏ cậu ta dừng xe lại, xoay đầu nhìn Nghê Cảnh Hề: “Chị ta ăn chị? Cô à, chị đừng nói với tôi là chị sợ chị ta đấy nhé.”
Chuyện giữa phụ nữ với nhau, Lâm Thanh Lãng không tiện nhúng tay vào.
Nhưng nếu nói hai người này ai có thể thắng, thì cậu ta thật sự cảm thấy có mười Ôn Đường trói lại với nhau, cũng không thể so với Nghê Cảnh Hề.

Thật, nhiều năm như vậy cậu ta chưa từng thấy cô gái nào không chịu thua hơn Nghê Cảnh Hề cả.
Sức mạnh của cô và loại năng lực chiến đấu tôi không đánh chết anh thì tôi cũng giày vò chết anh kia, năm đó Lâm Thanh Lãng thật sự là thấy đủ.
Hai người đến hiện trường cuộc thi khởi nghiệp, bởi vì hôm nay là đấu vòng loại, đã có hơn 30.000 công ty đăng ký.

Đừng nói là Lâm Thanh Lãng mà ngay cả Nghê Cảnh Hề cũng đều choáng váng.  
Đây thực sự là vượt quá dự đoán của họ.
Vốn họ định chọn vài công ty hạt giống, phỏng vấn trước một đoạn, nhưng bây giờ xem ra cũng rất phiền toái.
Nhưng Ban tổ chức lại rất phối hợp phỏng vấn, Nghê Cảnh Hề và Lâm Thanh Lãng một người phỏng vấn một người quay phim, cả một buổi sáng hoàn thành nhiệm vụ rất tốt.
Hai người tùy tiện ăn tí cơm hộp, rồi lại bắt đầu bận việc của mình.
Bởi vì tòa soạn có weibo và số công khai, cho nên tòa soạn yêu cầu đăng lên mạng ngay lập tức.
Thế là Nghê Cảnh Hề ngồi trong đại sảnh, chỉnh sửa bản thảo một lượt rồi gửi nó cho lão Trương.
“Bây giờ chúng ta về tòa soạn hay sao?” Lâm Thanh Lãng hỏi.
Nghê Cảnh Hề tắt máy tính vừa muốn gật đầu, đột nhiên di động reo, cô nghe điện thoại rất lâu không nói chuyện, cho đến cuối cùng mới nói một câu: “Được, bây giờ tôi đến đó.”
Cúp điện thoại, cô xoay đầu nhìn Lâm Thanh Lãng nói: “Tôi bây giờ không thể về tòa soạn, cậu về trước đi.”
“Chị đi đâu tôi đưa chị đi?” Lâm Thanh Lãng thấy vẻ mặt cô nghiêm túc, liền nói.
Nghê Cảnh Hề lắc đầu: “Không cần đâu.”
Lâm Thanh Lãng vẫn nói: “Tôi đưa chị đi, buổi chiều tôi cũng không có chuyện gì.”
Bỗng nhiên Nghê Cảnh Hề giống như là nhớ đến gì đó, hỏi: “Trước đây tôi luôn quên hỏi cậu, cậu đến công ty chăm sóc sức khỏe Đại Địa Khang kia là vì cái gì?”
Lâm Thanh Lãng không ngờ cô lại hỏi cái này, nhưng cũng không có gì che giấu bèn trực tiếp nói: “Còn không phải vì người của công ty chăm sóc sức khỏe này không biết làm sao lại dụ dỗ bà ngoại tôi, bà cụ vậy mà tốn mấy chục vạn ở cái công ty này đấy.”
Lâm gia có tiền nhưng lại không phải đau lòng số tiền này, Lâm Thanh Lãng chỉ là không thoải mái vì đối phương dụ dỗ người già.
Thế là cậu ta định đến công ty này xem thử trước, không ngờ vừa đến bên kia thì đụng phải Nghê Cảnh Hề đang tranh chấp với người ta, cậu ta đương nhiên không cần nghĩ liền lao vào giúp đỡ.
Nghê Cảnh Hề: “Vậy cậu đi cùng tôi đi.”
Hai người đến nơi, Lâm Thanh Lãng cũng rất bất ngờ.

Bởi vì nơi này là con hẻm cũ của Thượng Hải, không giống như những tòa nhà tráng lệ không xa ở bên ngoài, thời gian của nơi này dường như vẫn còn dừng lại ở thế kỷ trước.
Lâm Thanh Lãng không nhịn được hỏi: “Chúng ta đến nơi này làm gì?”
“Đi lên trước đã.” Nghê Cảnh Hề ngẩng đầu nhìn lên trên lầu.
Đến khi lên lầu Nghê Cảnh Hề dựa theo số cửa nhà mà đối phương nói, gõ cửa chống trộm, không bao lâu bên trong kẽo kẹt một tiếng, một người phụ nữ trung niên tầm năm mươi tuổi đứng ở cửa.
“Cô là phóng viên Nghê?” Người phụ nữ trung niên dường như có hơi ngoài ý muốn với độ tuổi của Nghê Cảnh Hề.
Nghê Cảnh Hề trực tiếp cầm thẻ phóng viên của mình ra, cách một cánh cửa mở ra cho đối phương xem: “Xin chào, bà Mạnh, tôi là Nghê Cảnh Hề của Nhật báo Nhân dân Thượng Hải, đây là thẻ phóng viên của tôi.”
Người phụ nữ lại nhìn máy ảnh Lâm Thanh Lãng đang cầm trong tay, lúc này mới mỉm cười mở cửa ra.

Vừa mở cửa ra bà Mạnh liền bắt đầu dông dài: “Ôi, cô nói xem những công ty chăm sóc sức khỏe này có phải hại người không vậy, mẹ tôi ấy kể từ sau khi tin vào công ty chăm sóc sức khỏe này, thì bệnh cũng không đi bệnh viện, một hai phải điện thoại cho bộ phận bán hàng của công ty này đưa thuốc đến cho bà ấy.”
“Đây quả thực là chuyện đùa mà.”
Lâm Thanh Lãng nghe thấy vậy thì trợn tròn mắt, cậu ta không ngờ vậy mà còn có người còn khoa trương hơn bà ngoại cậu ta nữa.
Nghê Cảnh Hề hỏi: “Chúng tôi có thể thăm bà nội Mạnh không?”
Bà Mạnh gật đầu: “Được chứ, nhưng mà các cô ngàn vạn đừng nói công ty chăm sóc sức khỏe kia không tốt nhé, không thể nói đâu.

Chúng tôi làm con đều không có cách nào, những người kia cũng không biết làm thế nào mà tẩy não được mẹ tôi nữa.”
Sau đó họ cùng đi đến phòng bà nội Mạnh, vừa vào cửa, Nghê Cảnh Hề liền nhìn thấy máy mát xa trị giá hơn hai vạn của Đại Địa Khang, máy mát xa rất lớn để trong căn phòng có hơi chật hẹp, hiển nhiên vô cùng bắt mắt.
Nhưng càng khiến người ta ngạc nhiên hơn là còn có chai chai lọ lọ để đều trên bàn, chai nhỏ để bên cạnh chai lớn.
Không những để trên bàn, mà thậm chí còn để ở những chỗ khác.
“Chính những lọ thuốc này đây, hai vị phóng viên các vị nhìn xem, một tháng lương của mẹ tôi là năm ngàn cơ bản đều đập vào đây.

Những thứ khác không nói, chỉ một cái máy mát xa này thôi đã hai vạn, lúc đó không để cho bà ấy mua thì tức giận suýt nữa tái phát bệnh tim.” Bà Mạnh bất đắc dĩ nói.
Cũng may bà cụ tuổi cao, lỗ tai không tính là nhạy, không nghe thấy tiếng oán giận nho nhỏ của bà Mạnh nói với Nghê Cảnh Hề.
Thế là Nghê Cảnh Hề nói vài câu với bà cụ, lúc nói đến đồ của Đại Địa Khang, trên mặt bà cụ lộ ra nụ cười hạnh phúc và hài lòng: “Thuốc này tốt lắm, sau khi bà uống thì không còn chóng mặt nữa, lúc trước bà hay chóng mặt lắm.”
Sau khi nói chuyện một lúc, Nghê Cảnh Hề ra khỏi phòng bà cụ.
Lúc ở phòng khách, bà Mạnh hận không thể trút hết nước đắng ra, khi Nghê Cảnh Hề dò hỏi có thể ghi âm không thì bà cũng không để ý.
“Hôm nay tôi bằng lòng chấp nhận cuộc phỏng vấn này của các cô, chính là muốn để các cô đưa tin chính xác, để những công ty chăm sóc sức khỏe kia đừng hại người nữa.”
“Hơn nữa bọn họ không những hại người mà còn giở thói vô lại, lúc trước mẹ tôi nằm viện chúng tôi nghi ngờ là do uống những sản phẩm chăm sóc sức khỏe này, kết quả cô đoán xem khi tôi điện thoại đến bọn họ nói thế nào? Họ vậy mà bảo tôi đi mà tìm người bán thứ đấy cho chúng tôi.

Cô nói xem bọn họ có vô lại không cơ chứ.”
Nghê Cảnh Hề trò chuyện với bà Mạnh xong, chụp lại rất nhiều ảnh lịch sử trò chuyện trong nhóm wechat của Đại Địa Khang mà bà tham gia rồi mới rời đi.
Đến dưới lầu, Lâm Thanh Lãng mới không nhịn được hỏi: “Chị định làm phỏng vấn chiều sâu hả?”
Nghê Cảnh Hề quay đầu nhìn hành lang, nhẹ giọng nói: “Lẽ nào tôi không nên?”
“Cô có biết sau lưng những công ty chăm sóc sức khỏe kia đã lôi kéo được bao nhiêu quan hệ lợi ích không?” Trong nhà Lâm Thanh Lãng làm kinh doanh, nên cậu ta càng nhìn thấy rõ ràng mạng lưới quan hệ sau lưng những công ty này.
Có những chuyện thật sự là không thể động vào.
Nghê Cảnh Hề nhìn thẳng cậu ta: “Tôi không để ý lợi ích gì đó, tôi chỉ muốn nói cho công chúng biết rõ chân tướng những thứ mà tôi nhìn thấy, nghe thấy.”
Lâm Thanh Lãng nhìn vào ánh sáng trong mắt cô, sáng đến bức người.
Đột nhiên nhớ đến cảnh tượng lần đầu tiên cậu ta chịu khuất phục trước Nghê Cảnh Hề.
Còn nhớ lúc đó cô vừa đến nhà làm gia sư cho cậu ta, Lâm Thanh Lãng là một đứa trẻ quậy phá, biết bao nhiêu giáo viên có tiếng đều không dạy được cậu ta.
Dù sao cậu ta cũng không tuân thủ quản giáo, vừa bắt đầu Nghê Cảnh Hề yên lặng, chỉ cho cậu ta học chứ cũng không nói gì nhiều.

Thẳng đến khi bài kiểm tra mô phỏng kỳ thi tháng có kết quả, Nghê Cảnh Hề nhìn bài thi số học chỉ có 46 điểm của cậu ta, hai tay nắm chặt mép bài thi, mím môi, khuôn mặt lạnh băng như gì.
Lâm Thanh Lãng vốn không để ý, nhưng nhìn gương mặt quật cường đến cực độ kia của cô, đột nhiên tâm phiền ý loạn.
Cậu ta dứt khoát đứng dậy định đi ra ngoài.
Nghê Cảnh Hề lập tức chặn trước cửa, vẻ mặt còn chưa dịu xuống vẫn lạnh băng như thế, “Cậu muốn làm gì?”
“Không phải chưa thi xong sao, tâm trạng không tốt, ra ngoài uống rượu.” Lâm Thanh Lãng vô lại nói.
Con người cậu ta chính là không muốn bị quản giáo, lúc này hoàn toàn bộc lộ bản tính.
Nghê Cảnh Hề hít sâu một hơi dường như đang cố gắng đè xuống cơn giận, thấp giọng nói: “Thời gian gia sư của tôi hôm nay là hai tiếng, còn chưa đến giờ, cậu không được đi.”
“Tôi mặc kệ, tôi không muốn học.” Lâm Thanh Lãng đưa tay kéo cô, định để cô tránh đường.
Nhưng Nghê Cảnh Hề lại ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm cậu ta, vẻ ác liệt và liều lĩnh tỏa ra từ trong đôi mắt đó khiến đáy lòng Lâm Thanh Lãng rét lạnh.
Nghê Cảnh Hề nhìn thẳng cậu ta: “Được, tâm trạng không tốt muốn uống rượu chứ gì.

Tôi bồi cậu.”
Cuối cùng Nghê Cảnh Hề quả thật kéo cậu ta, lấy ra một chai rượu ở tủ rượu trong nhà, cô mở nắp chai rượu ra trực tiếp tu một hơi, lúc đó Lâm Thanh Lãng sững sờ đến mức quên giật lại chai rượu.
Cho đến khi Nghê Cảnh Hề thả chai rượu xuống nhìn cậu ta nói: “Tâm trạng tôi cũng không tốt, bởi vì số điểm này của cậu có thể khiến tôi thất nghiệp bất cứ lúc nào.”
Giọng điệu cô rất bình tĩnh, không phải bi phẫn lên án, mà chỉ là bình tĩnh nói ra.
Lâm Thanh Lãng sầm mặt không biết nói gì.

Mãi đến khi Nghê Cảnh Hề xách chai rượu lên nhìn cậu ta nói: “Tôi cần công việc này, bởi vì tôi cần tiền.

Cho nên tôi uống hết chai rượu này thì cậu có thể ngoan ngoãn nghe giảng chứ?”
Lâm Thanh Lãng còn chưa nói chuyện.
Cô đã giơ chai rượu lên uống tiếp, mùi rượu nồng nặc tràn ngập quanh cậu ta.
Vẻ liều lĩnh trong mắt thiếu nữ khi đó, cho đến bây giờ vẫn khiến trái tim cậu ta run rẩy.
Vẻ cô độc kia, hôm nay lại xuất hiện trong mắt cô.
Có lẽ, đây mới là phóng viên chân chính.
*
Nghê Cảnh Hề mãi đến hơn bảy giờ tối mới rời khỏi phòng làm việc, lúc trước Hoắc Thận Ngôn cũng gửi tin nhắn cho cô, nói với cô đêm nay mình phải ở công ty.
Vì thế Nghê Cảnh Hề suy nghĩ rồi điện thoại cho Đường Miễn.
Đường Miễn: “Phu nhân?”
Nghê Cảnh Hề hỏi: “Các anh còn ở công ty sao?”
“Hoắc tổng còn đang tăng ca, chị muốn nói chuyện với Hoắc tổng không ạ?” Đường Miễn cung kính nói.
Nghê Cảnh Hề mỉm cười: “Không cần đầu, chỉ là lát nữa anh có thể đến dưới lầu đón tôi một chút không?”
Thực ra từ công ty Nghê Cảnh Hề đến tòa nhà Hằng Á không tính là xa, đi sáu trạm tàu điện ngầm là đến.

Mà lúc này đã qua thời gian cao điểm tan ca, nên rất nhanh cô đã đến dưới lầu tòa nhà Hằng Á.
Đường Miễn đã xuống trước đợi cô.
Nghê Cảnh Hề nhìn thấy anh, thấp giọng hỏi: “Chúng ta đi lên sẽ không bị người khác nhìn thấy chứ?”
“Chị yên tâm, tôi có thể dùng thang máy chuyên dụng quẹt thẻ đi lên.” Đường Miễn cười nói, trong tòa nhà Hằng Á có một thang máy VIP chuyên dụng, cấp quản lý trở lên có thể đi thang máy này.
Đường Miễn là thư ký của Hoắc Thận Ngôn, anh có thẻ cũng không lạ.
Vì thế Nghê Cảnh Hề đi theo anh cùng lên lầu, nhưng đến trong thang máy, cô nhìn thấy trong tay Đường Miễn đang xách đồ mua ngoài, thấp giọng hỏi: “Anh ấy còn chưa ăn cơm à?”
“Hai ngày nay Hoắc tổng đều rất bận, bởi vì qua mấy ngày nữa chúng tôi sẽ bay đi New Zealand, có một hạng mục phải bàn.” Đường Miễn khẽ nói.
Những chuyện anh nói xem như là bí mật công ty, nhưng đối phương là Nghê Cảnh Hề nên anh cũng tiết lộ nhiều một chút.
Nghê Cảnh Hề hơi ngạc nhiên, nhẹ giọng hỏi: “Phải đi New Zealand à.”
Khi đến tầng làm việc của Hoắc Thận Ngôn, giờ phút này người của phòng thư ký bên ngoài gần như đều đã về hết, hiển nhiên vô cùng yên tĩnh.
Đường Miễn gõ cửa, nói: “Hoắc tổng, bữa tối đến rồi.”
“Đem vào đi.” Bên trong truyền đến giọng trả lời, không biết là vì cách xa hay vì hiệu quả cách âm của cửa gỗ tốt mà giọng anh thoạt nghe có hơi nặng nề.
Đường Miễn vừa muốn đẩy cửa, Nghê Cảnh Hề vỗ vai anh, tỏ ý để mình đem bữa tối vào.
Thế là Đường Miễn cũng không nói gì khác, đưa đồ cho cô, còn mình thì trở về.
Nghê Cảnh Hề cẩn thận đẩy cửa ra, lúc này người đàn ông ngồi ở phía sau bàn làm việc căn bản không ngẩng đầu lên, anh còn đang cúi đầu xem đồ trong tay.
Phòng làm việc này thật sự rất rộng rãi, phong cách trang trí tổng thể lấy màu trắng làm chủ, và màu đen điểm xuyết.
Có vẻ mạnh mẽ lại có hơi thở hiện đại, khắp nơi đều lộ ra vẻ tinh tế.
Cô quan sát một lúc, cho đến khi Hoắc Thận Ngôn lại mở miệng nói: “Để xuống trước đi, lát nữa tôi ăn.”
Khi anh nói chuyện vẫn không ngẩng đầu, vẫn tập trung nhìn việc trong tay mình.
Vì thế Nghê Cảnh Hề rón rén đi qua, ngay cả đi qua bàn làm việc của anh, anh cũng không chú ý.

Cho đến khi Nghê Cảnh Hề vươn tay nhẹ nhàng để lên vai anh.
Nhưng một giây sau tay Hoắc Thận Ngôn túm lấy tay cô, nhưng lúc anh ngẩng đầu lên nhìn thấy mặt Nghê Cảnh Hề thì sững sờ.
Gương mặt anh sau giây phút kinh ngạc, trong đôi mắt đen láy lộ ra ý cười: “Sao em đến đây?”
“Tiểu nữ từ trong núi đến, không biết công tử có nguyện ý để tiểu nữ hôn một cái không?” Ánh mắt Nghê Cảnh Hề lộ ra ý cười, giọng nói mềm mại xấu hổ.
Dường như thật sự là một tiểu yêu tinh đột ngột chui ra trong phòng làm việc này.
Hoắc Thận Ngôn nhìn cô, cái tay vốn đang túm cổ tay cô hơi hơi buông ra, trong giọng nói là ý cười không ngăn lại được: “Nghịch ngợm.”
Nhưng anh vừa nói, lại đứng dậy cúi người hôn Nghê Cảnh Hề.
Cho dù có thật sự là yêu tinh thì anh cũng vui vẻ chịu đựng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi