Thân mình Tễ Đan đầu tiên là cứng đờ, sau lại ra sức giãy giụa:
“Đừng chạm vào em! Anh đừng chạm vào em!”
Động tác Monh Hưu dừng một chút, anh một bên hôn cổ cô, một bên nhẹ giọng nói: “Đừng sợ…… Bảo bối, đừng sợ ——”
“Em mới không sợ đâu!”
Dư Tễ Đan hét to một tiếng, rốt cuộc từ trong lòng ngực Lý Mính Hưu xoay người, chân dài đảo qua, dùng sức đá, trực tiếp đem Lý Mính Hưu đang dựa vào mép giường đá xuống đất……
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lý Mính Hưu: “…………”
Tuy rằng anh đã nghĩ tới “Đêm động phòng hoa chúc” của anh và Tễ Đan sẽ không thuận theo tự nhiên, ngọt ngọt ngào ngào, nhưng anh trăm suy ngàn nghĩ cũng không nghĩ tới —— tình cảnh “Bị bà xã đá xuống giường” đáng xấu hổ như vậy sẽ xuất hiện trên người mình……
Dư Tễ Đan ngồi ở trên giường, thuận khí, sau đó nhìn về phía người bị cô đá xuống giường, vẻ mặt Lý Mính Hưu ngu ngơ.
Dư Tễ Đan: “…………”
Lúc này cô mới ý thức được mình vừa làm sự tình không đúng lắm.
Mặc kệ nội tâm cùng thân thể cô có bao nhiêu chuẩn bị để tiếp nhận anh, cô cũng không thể đá anh xuống giường a…… Tốt xấu gì bọn họ cũng đã lãnh chứng, là vợ chồng hợp pháp danh chính ngôn thuận, anh muốn “Đêm động phòng hoa chúc” cũng không có gì là đáng trách.
Chính là……
Cô! Đá! Anh! Xuống! Giường!!
“………… Cái kia…………”
Dư Tễ Đan xấu hổ mà ho nhẹ vài tiếng.
“Làm sao vậy?” Lý Mính Hưu đột nhiên nhíu mày, “Em sao lại ho khan? Cảm lạnh sao? Hay cảm mạo?”
Lý Mknh Hưu thình lình hỏi một chuỗi vấn đề, làm Dư Tễ Đan có chút không thể hiểu được mà “………… A?” Một tiếng.
Nhưng ngay sau đó, cô liền giật giật khóe môi ——
Anh thật sự đem cô đặt vào nơi sâu thẳm trong trái tim, cho dù là một cái hắt xì, một tiếng ho khan, như thể “Quan tâm cô” “chiều chuộng cô” là bản năng của anh.
Đây là chồng cô.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng sau đó…… Cô còn đem anh đá xuống giường……
“Mính Hưu……” Dư Tễ Đan vỗ vỗ mép giường, cũng chậm rãi vươn tay kéo Lý Mính Hưu.
Lý Mính Hưu khó có thể tin mà nhìn nhìn bàn tay duỗi đến trước mặt anh, anh chậm rãi nâng tầm mắt lên, nhìn về phía đôi mắt Dư Tễ Đan.
Thấy Lý Mính Hưu chậm chạp không nắm tay cô, Dư Tễ Đan khẽ thở dài một tiếng, nghĩ nghĩ sau mới nói: “Mính Hưu, thực xin lỗi, em không nên đá anh xuống giường…… Vừa rồi em bị anh dọa, đúng vậy, em biết chúng ta đã kết hôn, em……”
“Đan Đan.” Lý Mính Hưu vẫn không nhúc nhích mà ngồi trên sàn nhà, nhìn chằm chằm Dư Tễ Đan, nhẹ giọng nói, “Em không cần giải thích nhiều như vậy, dù sao anh cũng được định là của em rồi, cả đời này đều để em bắt nạt, cho nên không cần xin lỗi, không cần đối với anh xin lỗi…… Chúng ta hai người như một, em thích thế nào liền thế ấy, chỉ cần em thoải mái, em vừa lòng, em thích là được…… Biết không? Đan Đan, điều lo lắng duy nhất của anh chỉ có một, đó là liệu rằng em có hối hận?”
“Không có! Em không có hối hận!” Dư Tễ Đan lập tức phủ định, cô lại lần nữa vươn tay với Lý Mính Hưu, “Monh Hưu, em chỉ là chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt, quá nhanh! Chúng ta tiến triển cũng quá nhanh đi! Chúng ta mới vừa quen biết hai ba ngày đã ở chung, sau lại không trải qua giai đoạn bạn bè hay người yêu gì cả, anh đã cầu hôn rồi, tuy rằng lúc ấy em cự tuyệt, nhưng không đến nửa tháng, chúng ta đã trở thành quan hệ hôn phu hôn thê, sau đó còn mau chóng đi đăng kí kết hôn…… Quá nhanh cũng quá điên cuồng, em cảm thấy cần anh cho em một khoảng thời gian để em bình tĩnh mà tiếp thu toàn bộ những điều này.”
Lý Mính Hưu nhẹ nhàng cười một chút, giơ tay cầm lấy tay cô, cũng từ trên sàn nhà đi đến mép giường, anh gắt gao mà ôm lấy Tễ Đan: “Đương nhiên có thể.”
Hai người sau một lúc chia sẻ tâm tư, nhất trí tư tưởng.
Vì thế, “Đêm tân hôn” “Đêm động phòng hoa chúc” liền trở thành “một đêm đắp chăn bông tâm sự mỏng”……
Sáng sớm hôm sau, Dư Tễ Đan ở trên người Lý Mính Hưu tỉnh lại ——buổi tối cô ngủ phi thường không thành thật, cho nên mới biến thành bò lên người Lý Mính Hưu mà ngủ.
Nhưng đêm qua ngủ thật ngon, cô còn nằm mơ cái gì đó có vẻ rất vui, rất hạnh phúc.
Thấy Dư Tễ Đan đã tỉnh, Lý Mính Hưu một cánh tay ôm cô, một cánh tay khác lại duỗi hướng về phía tủ đầu giường, dùng đầu ngón tay kẹp lên một viên kẹo màu xanh lục, một tay nhanh mở gói kẹo, nhẹ nhàng mà nhét vào miệng người còn đang nhắm mắt trong ngực.
Đồng thời, anh nhẹ giọng hỏi: “Ngọt không?”
Kẹo vào miệng, Dư Tễ Đan sau đó lập tức hít một hơi, ngũ quan đều rối rắm, ai oán mà lẩm bẩm: “Chua quá chua quá……”
Lý Mính Hưu nhíu mày, cẩn thận tìm kiếm trên giấy gói kẹo, khi nhìn thấy “Kẹo vị táo” ba chữ, thật mẹ nó đúng là chua……
Anh vội vàng đem giấy gói kẹo trong lòng bàn tay xòe đến trước mặt Tễ Đan: “Mau nhổ ra ——”
Dư Tễ Đan rầm rì một tiếng, tuy rằng cô vẫn luôn không có mở to mắt, nhưng vẫn như cũ chuẩn xác mà đem viên kẹo kia phun ra lòng bàn tay Lý Mính Hưu.
Lý Mính Hưu dùng giấy gói đem viên kẹo bao lại ném qua một bên, lại cầm lấy một viên màu trắng khá.
Dư Tễ Đan có chút tức giận——mới sáng sớm, tâm tình của cô vốn dĩ khá tốt, nhưng lại bị viên kẹo chua lè Lý Mính Hưu đưa phá hỏng mất, nhưng cảm xúc không kéo dài được bao lâu, bởi vì vài giây sau, trong miệng cô liền bị một viên kẹo khác lấp đầy.
Lý Mính Hưu một bên vuốt ve gương mặt cô, một bên thật cẩn thận hỏi: “ viên này ngọt chứ?”
Dư Tễ Đan chép chép miệng, nhấm nháp một chút, căng mí mắt, đuôi lông mày và đôi môi tràn đầy ý cười, gật gật đầu, âm cuối cũng theo đó vút cao: “Thật ngọt~”
Cô từ trong người Lý Mính Hưu leo xuống, lại ôm chặt cánh tay anh, ban phát một nụ cười sáng ngời: “Thật ngọt! Mính Hưu, ngon lắm ngon lắm~”
“Tất nhiên là ngon!” Lý Mính Hưu đem Dư Tễ Đan ôm trong khuỷu tay, khẽ hôn lên má cô, “muốn em ý thức một vấn đề, em hiện tại đang ăn kẹo mừng của chúng ta!”
Kẹo mừng……
Đương lúc Lý Mính Hưu nói xong hai chữ này, Dư Tễ Đan cảm giác kẹo trong miệng dường như càng thêm ngọt ~
***
Mặc dù là ngày nghỉ, Dư Tễ Đan vẫn không ngủ nướng, mà cùng Lý Mính Hưu ngọt ngọt ngào ngào ăn cơm sáng.
Hai người ăn xong cơm sáng, cô liền tự mình rời đi, trước tiên đến nhà ông bà.
Quả nhiên chú hai và chú ba đều ở đó.
Dư Tễ Đan nhìn bọn họ, ấp úng, không biết nói như thế nào……
Rốt cuộc cô cùng Lý Mính Hưu “Tiền trảm hậu tấu” thế này, tốc độ hẳn vượt ngoài dự đoán của mọi người.
Nhưng mặc kệ nói như thế nào, cho dù là hậu tấu, cô cũng phải đến “Tấu” mới được.
Chờ đến khi cô giải thích xong, chú hai trực tiếp từ trên sô pha nhảy dựng lên, đôi mắt trừng trừng, giọng nói thiếu chút kéo sập trần nhà:
“Con nói cái gì?!!! Con vừa rồi nói gì đó?!!!! Con và Lý Mính Hưu đã lãnh chứng???!!!!!”
“…………” Dư Tễ Đan xấu hổ mà cười một chút, “Chú hai, chú bình tĩnh một chút……”
Chú hai nổi trận lôi đình: “Mày! Con mẹ nó tao làm sao bình tĩnh đây!!!”
Dư Tễ Đan cũng biết lần này mình quá điên cuồng, không thể trách chú hai lại tức giận, cô nhìn nhìn chú ba xin giúp đỡ.
Chú ba dị thường nghiêm túc: “Tễ Đan, lời con nói chính là thật sự? Các con đã lãnh chứng?”
Dư Tễ Đan gật gật đầu.
Chú hai còn đang mắng.
Chú ba cân nhắc vài giây: “Anh hai, anh có thể đừng ồn ào nữa hay không?”
“Cậu nói cái gì?” Chú hai tức đến điên rồi, chỉ vào Dư Tễ Đan, “Cậu cũng nghe rồi, cậu nhìn xem nha đầu này đã làm chuyện gì? Nó là thật sự điên rồi! Điên rồi cậu biết không?! Là hoàn toàn bị cái tên Lý Mính Hưu mê hoặc đến quên mình rồi, nó đại khái cũng không biết mình đang làm cái gì!”
Dư Tễ Đan đột nhiên nói: “con biết, con biết chính mình đang làm cái gì.”
“Mày——” chú hai giơ cánh tay lên.
Chú ba lập tức ngăn giữa Dư Tễ Đan và chú hai, “Anh hai anh định làm gì?! Một lời không hợp liền động thủ sao? Có chuyện gì không thể thương lượng chứ?”
“…………” Chú hai nhìn chú ba, đột nhiên thở dài, có chút ảo não mà ngồi trở lại sô pha, “Cậu không cảm thấy thực đáng sợ sao? Cậu nhìn xem bộ dáng Tễ Đan hiện tại kìa! Nhìn xem nó hiện tại bị ma xui quỷ ám kìa! Cùng cô út của nó năm đó có cái gì khác nhau?”
“…………” Nghe được chú hai đề cập tới cô út, Dư Tễ Đan nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Con và cô út như thế nào có thể giống nhau? Bi kịch của cô út là do hào môn, mà Mính Hưu lại không phải kẻ có tiền!”
Chú ba: “…………”
Biết rõ bộ mặt chân thật của Lý Mính Hưu, nội tâm ông thực phức tạp.
Chú ba hình như lầm bầm lầu bầu: “Tính ra, chú cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, kỳ thật ở sâu trong nội tâm đã sớm thích hắn, hắn đối với con cũng quả thật là chân ái, chú ba chỉ có thể chúc các con tân hôn vui vẻ, cả đời hạnh phúc.”
“Không được! chú không đồng ý!!!” Chú hai lại từ trên sô pha nhảy dựng lên, “Tễ Đan, con đừng mù quáng! Tình yêu không thể chỉ nhìn mặt! người kia, trừ bỏ lớn lên đẹp trai, có gì tốt đẹp chứ? Vừa nghèo vừa lười! Đương nhiên, Dư gia chúng ta cũng không phải kẻ có tiền gì, cá nhân chú cũng không kỳ thị người nghèo, nhưng nghèo không là vấn đề, mấu chốt là hắn còn không có công việc! chỉ biết ở nhà chờ con nuôi, hắn là loại đàn ông gì vậy?”
Dư Tễ Đan: “…………”
Không có lời gì để nói.
Tuy rằng cô thật sự không để bụng chuyện này, cô có sự nghiệp có tiền lương, lúc trước cô đã biểu hiện thái quá, nhưng chú hai hiển nhiên không tiếp thu tư tưởng của cô.
“Tễ Đan.” Chú ba chỉ dám nghĩ lại không thể nói, sân khấu kịch là của Lý đại thiếu gia, ông vô luận như thế nào cũng không dám hủy đi, nhưng bởi vì ông là trưởng bối của Dư Tễ Đan, ông vẫn tận tình khuyên bảo mà nói, “Con hiểu rõ Lý Mính Hưu sao? Con biết cậu ta là dạng người gì sao? Hay vì xúc động mà gả cho cậu ta?”
Dư Tễ Đan không nói một lời, biểu tình lại thập phần quật cường.
“Chú muốn hỏi con, nếu có một ngày con phát hiện ra cậu ta kỳ thật giấu con một số chuyện, kỳ thật ở phương diện nào đó, cậu ta vẫn luôn lừa gạt con, con có đau lòng không? Con sẽ hối hận vì quyết định hôm nay như vậy chứ?”
Dư Tễ Đan nhíu mày: “Gạt con? Anh ấy đã như vậy, còn có cái gì gạt con?”
Vô luận cô vắt hết óc như thế nào, đều không nghĩ ra được Lý Mính Hưu sẽ ở phương diện nào lừa gạt cô —— tựa như chú hai nói, Lý Mính Hưu rất nghèo, hiện tại trừ bỏ việc này, anh đối với cô rất tốt, tình cảnh của anh đã không thể kém hơn được nữa……
Sao có thể còn có chuyện gì để lừa gạt cô?
Cuối cùng lời nói không hợp, nửa câu cũng ngại nhiều, cuộc nói chuyện lại tan rã trong không vui.
Khi Dư Tễ Đan nói chuyện với chú hai và chú ba xong, không khí cũng khôi phục lại như bình thường.
Dư Tễ Đan cũng không ghét bỏ Lý Mính Hưu “đã nghèo lại còn lười”. Trên thực tế Lý Mính Hưu cũng không lười, anh so với trước khi kết hôn còn chăm chỉ quản cô hơn, cô ở nhà là chân chính “áo tới duỗi tay, cơm tới há miệng” “Chân không chạm đất, tay không dính nước”, luôn trong trạng thái của một nữ hoàng.
Cho nên…… Lý Mính Hưu đút cho cô quả nho, cô cảm giác vô cùng hạnh phúc.
Chồng thế này, không gả sao được~!
***
Thời gian như mặt nước trôi đi.
Chú hai vốn coi Tễ Đan như con gái ruột, đối với cuộc sống của cô sau này thập phần để ở trong lòng, cho nên ông trực tiếp tìm Dư Tễ Đan cùng Lý Mính Hưu.
Ông đi thẳng vào vấn đề mà nói: “Lý Mính Hưu, Tễ Đan tuy là cháu gái của chú, nhưng chú vốn coi nó như con gái, cho nên chú không cho rằng cậu có thể cho nó hạnh phúc, chú không cho rằng một người đàn ông không nỗ lực, không có công ăn việc làm có thể cho nó hạnh phúc!”
Lý Mính Hưu và Dư Tễ Đan nhìn nhau liếc mắt một cái, anh nghĩ nghĩ: “Chú hai, lời chú nói con hiểu được. Cẩn thận ngẫm lại, nếu tương lai con gái của con và Tễ Đan muốn gả cho một người giống con bây giờ, con cũng sẽ không đồng ý.”
Lời này của Lý Mính Hưu làm chú hai tương đối vừa lòng.
“Cho nên, vì hạnh phúc của Tễ Đan, cũng vì làm cho chú chấp nhận con, vì không để Tễ Đan ở giữa phải khó xử, con quyết định ra ngoài công tác ——”
Chú hai gật gật đầu, ông cũng không phải một hai muốn chia rẽ Dư Tễ Đan và Lý Mính Hưu, mục đích chủ yếu là muốn cho Lý Mính Hưu ra ngoài làm ăn kiếm tiền, đừng để gánh nặng đều dừng trên vai Tễ Đan, còn tên kia lại ở nhà ăn no chờ chết.
“Nếu con không tìm thấy công việc, chú có thể trợ giúp, cậu em vợ của chú vừa mở một cửa hàng BBQ, con có thể tạm thời qua bên kia làm.”
Lý Mính Hưu: “…………”
Cửa hàng BBQ???
Chẳng lẽ bảo anh đi bưng mâm, làm công sao?
“…………” Lý Mính Hưu khóe miệng giật giật, “Cám ơn chú hai, nếu con thật sự tìm không thấy, sẽ tìm chú hỗ trợ.”
Chú hai phi thường vừa lòng.
Trên đường Về nhà, Dư Tễ Đan có chút đau lòng mà lôi kéo tay Lý Mính Hưu: “Anh thật muốn ra ngoài công tác sao?”
Lý Mính Hưu trả lời: “Đương nhiên rồi, nếu anh không ra ngoài đi làm, chú hai khẳng định sẽ đem em cướp đi ——”
“Vậy anh muốn làm cái gì? Không được bán sắc!”
“Xe đến trước núi ắt có đường.” Lý Mính Hưu ôm lấy Dư Tễ Đan, cười nói: “Anh khẳng định sẽ không bán nhan sắc xinh đẹp này! Anh đã là có vợ nha……”
Dư Tễ Đan cười cười: “Nếu không muốn làm thì cứ nói, anh có thể không cần đi. ý kiến của chú hai không phải là của em……”
Lý Mính Hưu hôn hôn Dư Tễ Đan: “Không có việc gì, anh đáng ra nên nuôi em mới đúng.”
Kỳ thật anh đối với việc “Ra cửa đi làm” còn cầu mà không được.
Gần đây anh vừa mở một công ty ở Bắc Kinh này, bởi vì anh muốn trong nhà hầu hạ Dư Tễ Đan, nên công việc trong công ty đều chỉ có thể giao cho trợ lý giải quyết.
Nhưng có không ít chuyện quan trọng trợ lý cũng làm không đúng chủ ý của anh, đã chồng chất quá nhiều vấn đề yêu cầu anh phải tự mình xử lý.
Từ ngày đó, Lý Mính Hưu cùng Dư Tễ Đan đi làm.
Vì muốn diễn trọn vai một người ‘siêu cấp nghèo’, Lý Mính Hưu nói với Dư Tễ Đan mình làm nhân viên dọn vệ sinh, mà địa điểm công tác đương nhiên là công ty của anh.
Dư Tễ Đan dắt anh đi khảo sát công ty, là một công ty đứng đắn, lại có đãi ngộ rất tốt, cô đành phải đồng ý để Lý Mính Hưu đi làm.
***
Một ngày nọ, Dư Tễ Đan ra ngoài phá án.
Lý Mính Hưu ở công ty xử lý công vụ, thư kí đột nhiên gõ cửa: “Ông chủ——”
“Vào đi.”
Thư kí đi đến: “Ông chủ, giám đốc Hồ đã trở lại, ở phòng tiếp khách lầu một chờ ngài.”
“Được, tôi qua bây giờ.”
Phòng tiếp khách Lầu một.
Lý Mính Hưu mới vừa bước vào, liền nhìn thấy trên bàn trà một đống trang sức bằng ngọc bên cạnh bình hoa.
Giám đốc Hồ vẻ mặt nịnh nọt mà đón: “Ông chủ, ngài đến xem này, ngọc phát sáng, còn có, tôi lao lực trăm cay ngàn đắng đào được bình hoa cổ.”
Lý Mính Hưu mặt không chút cảm xúc mà đi vào, đi đến sô pha, mới vừa ngồi xuống, di động hắn liền vang lên.
—— “Vợ”
Vừa thấy tên người gọi đến, vẻ mặt của anh lập tức trở nên nhu tình như nước.
Biến hóa này đem giám đốc Hồ đang ngồi đối diện dọa cho sợ hãi.
“Sao vậy?”
Thanh âm Mính Hưu so với biểu tình càng mềm nhẹ hơn.
Giám đốc Hồ: con mẹ nó, ông chủ có phải uống lộn thuốc rồi không?
“Mính Hưu, hôm nay em vừa phá xong một vụ án, tiện đường đi ngang qua công ty anh, vừa lúc đến xem anh~”
Lý Mính Hưu lập tức từ trên sô pha đứng lên: “Em… em tới công ty?”
“Đúng vậy, em đã đến đại sảnh lầu một.” thanh âm Dư Tễ Đan có chút mê mang, “đại sảnh nơi này thật lớn nha, anh ở nơi nào? Em đi hướng nào bây giờ? Là hướng bên trái sao?”
Lý Mính Hưu buông di động, vãnh tai, anh dường như có thể nghe được tiếng bước chân của Tễ Đan càng ngày càng gần.
Anh một lần áp di động vào tai, vừa lúc nghe được Tễ Đan đang nói: “Hừ! anh không nói đúng không? Em có biện pháp ——xin chào, tôi là tới tìm Lý Mính Hưu, xin hỏi Lý Mính Hưu có ở đây không?”
Lý Mính Hưu có thể nghe được người bên cạnh trả lời: “Đương nhiên!”
“Tốt tốt, vậy xin hỏi ngày thường anh ấy công tác ở nơi nào? Hiện tại anh ấy ở nơi nào? Cô biết không?”
“…………” Người nọ do dự một chút, hỏi: “Cô là ai? Cô có hẹn trước sao?”
Dư Tễ Đan đúng sự thật trả lời: “Tôi là vợ anh ấy.”
“…………” Người nọ rõ ràng kinh ngạc một tiếng, sau đó ngốc nghếch mà trả lời, “Anh anh … anh ấy đang ở phòng tiếp khách.”
“à.” Dư Tễ Đan cười hì hì nói vào điện thoại, “Mính Hưu, em biết anh ở đâu rồi, phòng tiếp khách đúng không, xem em tìm anh thế nào——”
Lý Mính Hưu: “…………”
Hắn ngơ ngác mà buông di động.
Giám đốc Hồ đứng lên, thử thăm dò hỏi: “Ông chủ?”
Lý Mính Hưu âm u mà nói: “Đừng gọi tôi là ông chủ!”
Giám đốc Hồ: “…………”
Tôi đã làm sai chuyện gì???
“—— Mính Hưu? Mính Hưu?”
Lý Mính Hưu đã có thể nghe được thanh âm của cô.
Làm sao bây giờ?!
Chính Hắn là người nói với cô, hắn là nhân viên quét dọn……
Giám đốc Hồ thấy Lý Mính Hưu không phản ứng, liền tiếp tục lời nói khi nãy: “Ông chủ, ngài xem món đồ này——”
Lý Mính Hưu mệnh lệnh: “cút!”
Giám đốc Hồ không rõ nguyên do mà “A?” Một tiếng.
“Không nghe được tôi nói sao? Tôi nói cậu cút! Đem tất cả cút cho tôi!”
Giám đốc Hồ: Không biết làm sao.