NGƯỜI DẤU YÊU

Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 119 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​





Thành Nghiệp Nam đưa một tập tài liệu đến trước mặt Nghiên Thời Thất, lên tiếng giải thích: “Sáng hôm nay anh nhận được điện điện thoại của đạo diễn Lưu Khánh. Em biết Lưu Khánh chứ?”


Thấy Nghiên Thời Thất gật đâu, anh mới tiếp tục nói: “Ông ấy nói muốn mời em đóng nữ chính trong MV của ca sĩ mới nổi Ấn Thượng Nông! Anh không từ chối, định thương lượng qua với em. Đối phương rất có thành ý, hợp đồng cũng đưa đến rồi, em nhìn rồi cân nhắc nhé.”


Nghe anh nói xong, Nghiên Thời Thất liền nhớ đến lời nói của Tổng biên tập Cố Thư Di của Tạp chí thời trang IV và cả tấm danh thiếp trước khi cô rời đi.


Xem ra, có lẽ lời tiến cử của chị ấy đã có hiệu quả rồi.


Nghiên Thời Thất cầm hợp đồng, đọc lướt qua. Lúc nhìn thấy thời gian quay thì cô rất kinh ngạc, “Nhanh như vậy à? Ngày mai luôn?”


Thành Nghiệp Nam châm thuốc, nhướng mày nói như thật: “Lưu Khánh nói với anh qua điện thoại rằng, chỉ cần em đồng ý diễn thì bọn họ sẽ nhanh chóng sắp xếp thời gian quay, chính là vào ngày mai đấy. Hơn nữa họ còn đảm bảo sẽ không ảnh hưởng đến những công việc khác của em. Anh có thể nghe ra được họ đang rất nôn nóng.”


Việc này quả thật rất kỳ quặc, nhưng nghĩ kĩ thì cũng không khó hiểu.


Vì dù sao Nghiên Thời Thất cũng đã đạt được thành tựu xuất sắc ở tuần lễ thời trang Milan, được xem như người nổi tiếng có độ hot cao vào thời điểm này.


Ấn Thượng Nông là ông vua nhỏ mới nổi trong giới giải trí, nếu có thể mời Nghiên Thời Thất đến đóng nữ chính trong MV thì khỏi phải nói đến độ đề tài và độ hot.


“Anh có ý kiến gì không?” Nghiên Thời Thất im lặng ngẫm nghĩ rồi quay sang hỏi Thành Nghiệp Nam, thăm dò thái độ của anh ta.


Cô không có kinh nghiệm quay MV, cũng chưa từng giao tiếp với giới diễn xuất, nhưng lại vướng phải lời giới thiệu của Cố Thư Di, cô thật sự không muốn phụ lòng tốt của chị ấy.


Thành Nghiệp Nam phả ra một luồng khói, làm mờ đi ánh mắt và gương mặt. Anh ta nhìn Nghiên Thời Thất qua màn sương mù, đề xuất ý kiến của mình, “Tham gia chứ! Đây là một cơ hội hiếm có. Dù sao thì có thân phận và địa vị của Lưu Khánh, cho dù hiện tại em không có ý định tiếp xúc với điện ảnh và truyền hình nhưng biết đâu có một ngày trong tương lai em rất có thể sẽ nghĩ khác. Tham gia quay chụp, coi như là cho ông ta một phần tình nghĩa, chỉ lợi mà không hại chút nào!”


Nghiên Thời Thất: “…”


Một ngày nào đó sẽ mở mang đầu óc…


Cô nhìn Thành Nghiệp Nam, mấp máy môi, rồi đặt tài liệu lên bàn, hờ hững gật đầu, “Vậy thì cứ làm theo ý anh đi.”


“Được!” Thành Nghiệp Nam âm thầm thở ra. Lúc cất tài liệu vào túi hồ sơ, anh ta lại hỏi: “Hôm qua em tham dự tiệc tối, thuận lợi cả chứ?”


Nghiên Thời Thất chớp mắt vài cái, không nói nhiều. “Vâng, thuận lợi!”


Cô không nói cho Thành Nghiệp Nam biết về mâu thuẫn giữa Tần Bách Duật và Tống Kỳ Ngự trên quốc lộ. Vốn dĩ chuyện không có gì to tát, nói nhiều dễ gây nên hiểu lầm.


Qua buổi trưa, Nghiên Thời Thất bận rộn chìm đắm trong công việc.


Chỉ có lúc nhàn nhã cô mới rảnh để nhận thức chuyện mình đã đăng kí kết hôn.


Chín giờ ba mươi phút tối, Nghiên Thời Thất kết thúc buổi quay chụp với phát ngôn quảng cáo mỹ phẩm làm đẹp của hãng EL.
Vietwriter.vn
Lúc ra khỏi phòng chụp ảnh, cô nhìn thấy trên di động có mười hai cuộc gọi nhỡ.


Ba cuộc của Ưng Phi Phi, ba cuộc của Doãn An Táp, sáu cuộc của Thành Nghiệp Nam.


Bình thường, Thành Nghiệp Nam sẽ không đi theo lúc cô làm việc, chỉ thỉnh thoảng đến thăm nom. Chiều nay cô vẫn luôn bận rộn quay chụp, điện thoại cũng đưa cho Lăng Tử Hoan cầm.


Nghiên Thời Thất thấy thời gian cuộc gọi đều tập trung từ bảy giờ đến tám giờ.


Nếu không phải việc gấp thì Thành Nghiệp Nam sẽ không gọi cho cô nhiều đến vậy. Ngay cả hai người Ưng Phi Phi cũng gọi nhiều như thế, cô dự cảm có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó.


Đúng lúc cô định gọi lại thì có tiếng bước chân cộc cộc truyền đến từ đằng sau. Cô thấy Lăng Tử Hoan đeo ba lô nhỏ trên vai, chân đi giày trượt ván, tay cầm một đống trang phục chụp ảnh chậm rãi bước ra từ trong phòng chụp…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi