NGƯỜI DẤU YÊU

Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 166 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​





Chương 166EM BỊ THƯƠNG!
Nghiên Thời Thất bị trọng thương?


[NPF]: Mợ nó chứ? Bây giờ giới giải trí cũng bắt đầu lôi mạng sống ra đùa rồi à?


[Thiếu niên anh hùng đại Na Tra]: Người có việc gì không? Sao Thiên Thừa không lên tiếng? @[Thiên Thừa Entertainment]


[Quỳ xuống gọi ông lớn]: Bị thương nặng như thế nào? Đừng mà, tôi thích Thập Thất lắm, nhất định đừng xảy ra chuyện nhé.


[Thất Nữu Nhi tự hào nhất]: Tin tức mới nhất từ phó hội trưởng đây, trước mắt Thập Thất đã nhập viện rồi, thương thế ổn định, kẻ hành hung được xác nhận là Diệp Tịch Noãn.


[739222]: Ai có địa chỉ nhà Diệp Tịch Noãn không?


[Quỳ xuống gọi ông lớn]: +1 Mong có người giã nhỏ kĩ nữ này ra bã!


[NPF]: +2


[Thiếu niên anh hùng đại Na Tra]: +3


Năm phút sau, có người tung ra một địa chỉ. Tối hôm đó, Cục Cảnh sát mà Diệp Tịch Noãn đang bị tạm giam đã nhận được mười mấy cuộc điện thoại báo nguy.


Người dân cho hay, căn phòng số 1220 trong khu chung cư nào đó, ngang nhiên dựng linh đường trong hành lang, còn đặt cả vòng hoa…


***


Bốn giờ, Nghiên Thời Thất được thông báo trên mạng rằng thương thế đã ổn định đang nằm dựa nửa người trong phòng bệnh VIP ở bệnh viện Lệ Thành. Cô ăn miếng táo mà Lăng Tử Hoan đưa, vết thương trên tay trái dán băng cá nhân.


Phòng bệnh VIP đầy đủ phương tiện, đầu giường còn điều chỉnh được độ cong nên Nghiên Thời Thất mới có thể dựa vững. Trên vai cô còn treo chụp dưỡng khí được tháo xuống từ trên xe cấp cứu.


“Lăng Tử Hoan, cô trùm thạch cao lên tay cô ấy, tôi muốn chụp hai tấm ảnh!”


Thành Nghiệp Nam vừa gọi Lăng Tử Hoan, vừa tìm góc độ chụp trong phòng bệnh.


“Thật sự phải dùng đến cách này à?” Nghiên Thời Thất nhìn Lăng Tử Hoan đang trùm thạch cao cho mình thì thấy hơi buồn cười. Cô nhìn về phía Thành Nghiệp Nam rồi hỏi.


Cô phối hợp với Thành Nghiệp Nam lên xe cứu thương, nhưng không ngờ anh ta lại muốn làm lớn chuyện như vậy.


“Nếu không thì thế nào!” Thành Nghiệp Nam vừa di chuyển, vừa lạnh lùng mỉa mai, “Lần này nếu không chơi chết Diệp Tịch Noãn thì anh cùng họ với cô ta!”


Nghiên Thời Thất: “…”


Lăng Tử Hoan bọc khuôn đúc thạch cao được nặn xong lên cánh tay Nghiên Thời Thất, nghe vậy bèn gật đầu phụ họa, “Đúng vậy, không chơi chết Diệp Tịch Noãn, em cũng cùng họ với cô ta!”


Em nhảy vào góp vui làm gì chứ!


“Dylan, trang điểm cho cô ấy, mặt mũi hồng hào quá, phải hóa trang cho thê thảm lên.” Dứt lời, bàn tay cầm di động của Thành Nghiệp Nam khựng lại, “Cậu có biết làm giả vết thương không?”


Dylan tạm thời được gọi đến phòng bệnh, ngẩn người nửa tiếng bèn giơ bàn tay lên thành hình hoa lan, gật đầu, “Em biết chứ, anh Thành cứ yên tâm. Năm xưa là mẹ em không cho, chứ không em đã đi học trang điểm xác chết rồi!”
Nguồn : ngontinh hay.com
Nghiên Thời Thất: “…”


Đột nhiên cô không muốn cho cậu ta trang điểm nữa.


Bốn rưỡi chiều, Thiên Thừa Entertainment đăng một Weibo thông báo, nội dung là nghệ sĩ Nghiên Thời Thất dưới trướng bị nghệ sĩ cũ của công ty là Diệp Tịch Noãn tấn công. Trước mắt cô đang được điều trị trong bệnh viện. Những điều khác thì dìm xuống không phát biểu.


Thái độ mơ hồ như vậy làm cư dân mạng rầm rộ bình luận bày tỏ sự quan tâm, thậm chí còn có người phát động topic cầu phúc cho Nghiên Thời Thất.


Nghiên Thời Thất được cầu phúc: “…”


***


Lúc này, bầu trời bên ngoài cửa sổ rất u ám, cơn gió mùa thu ào ào thổi qua chấn song làm dấy lên tiếng gió rít quái quỷ.


Bốn giờ bốn mươi lăm phút, có hai người trong phòng bệnh VIP.


Một là Nghiên Thời Thất ngồi nhấp nhổm, hai là Tần Bách Duật với vẻ mặt âm trầm.


Trái tim yếu đuối quá!


Sau khi anh xuất hiện, Thành Nghiệp Nam bèn dẫn Dylan và Lăng Tử Hoan đang hành động lén lút quái gở ra khỏi phòng bệnh.


Trong bầu không khí kỳ lạ, Nghiên Thời Thất lật tấm chăn mỏng trên đùi ra, di chuyển từ đầu giường đến cuối giường. Lúc tầm mắt hai người chạm nhau, cô giơ tay trái ra trước mặt anh, nũng nịu lên tiếng: “Em bị thương rồi.”


Ừ, bị thương.


Vết thương bên dưới miếng dán sắp khép lại rồi.


Tầm mắt của anh di chuyển từ gương mặt trắng nõn đến mu bàn tay của đối phương, anh nhếch môi không nói nhưng lại chậm rãi nắm lấy cổ tay cô, sau khi cẩn thận quan sát thì mới thở dài một tiếng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi