NGƯỜI DẤU YÊU

Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 283 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​





ĐÂY CHÍNH LÀ SỰ CHÊNH LỆCH GIỮA BỌN HỌ!
Lăng Tử Hoan bị một tiếng cô Út của Lăng Mật kích thích, không thể nhịn được mà liếc xéo cô ta, hất cằm phản bác lại: “Vậy sao trước đây lúc đánh tôi, thì cô không cảm thấy mình là cô Út của tôi?”


“Tôi…”


Trong thoáng chốc, Lăng Mật liền cứng họng. Đúng là trước đây cô ta có đánh Lăng Tử Hoan, mà còn đánh rất nhiều lần nữa!


Nhưng cô ta làm vậy cũng là vì Lăng Tử Hoan quá bướng bỉnh, càn quấy, thậm chí còn đổ toàn bộ nước hoa trên bàn trang điểm của cô ta vào trong chậu xương rồng mà cô ta đã dày công yêu thương chăm sóc nữa.


Lăng Tử Hoan mím môi lại, đè xuống nhịp tim đập loạn xạ, “Tôi còn có việc, đi trước đây!”


“Cô đứng lại cho tôi!”


Lăng Tử Hoan vừa định nghiêng người đi ngang qua Lăng Mật thì cổ tay đã bị cô ta bắt lại. Sau đó cô ta còn hung hăng lôi kéo cô nữa, khiến cho cả người cô gái nhỏ phải hơi lảo đảo.


“Tôi cho cô đi chưa hả?” Thái độ của Lăng Mật rất cương quyết, giọng điệu cũng mang theo sự tức giận, “Cô vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi, tại sao lại ở bên cạnh Nghiên Thời Thất? Cô đang làm trợ lý cho cô ta phải không?”


Cổ tay Lăng Tử Hoan bị cô ta siết lấy. Cảm thấy hơi đau, nhưng cô nàng lại không dám để lộ ra, chỉ có thể ngấm ngầm chịu đựng sự cáu giận này, không ngừng giằng co với Lăng Mật, “Đã nói là không cần cô lo mà, cô buông tôi ra mau.”


“Lăng Tử Hoan, tôi thấy cô càng ngày càng vô phép rồi đấy!”


Lăng Mật dạy bảo Lăng Tử Hoan, rồi lại chợt hất cổ tay của cô bé ra, động tác không hề nể tình chút nào.


Lăng Tử Hoan vốn đang giằng co với cô ta, cho nên đột nhiên bị hất ra như thế, cô nàng chỉ kịp hét lên rồi cả người đều ngã về phía sau.


Mình đã tạo nghiệt gì mà lại gặp phải cô Út trong đoàn phim chứ… Hu hu!


Chật vật và đau đớn trong dự đoán không hề xảy ra, bởi vì Lăng Tử Hoan đã đâm sầm vào một bức tường thịt.


Mục Nghi đi một vòng trong trường quay cũng không tìm thấy Lăng Tử Hoan, hỏi thăm Nghiên Thời Thất mới biết là cô nàng vẫn còn đang ở trong phòng nghỉ.


Sợ cô nàng một mình sẽ lạc đường trời trong dãy nhà cổ xưa, cho nên vừa đúng lúc tìm đến, anh ta đã nhìn thấy cảnh này.


Lăng Tử Hoan hoang mang tựa vào trong lồng ngực của Mục Nghi, há miệng vừa quay đầu lại đã nhìn thấy anh ta, thế là lập tức trốn ra sau lưng anh ta, “Đầu Gỗ, cứu tôi, có người xấu!”


Nói xong, cô nàng khẽ mím môi.


Dường như Mục Nghi cũng biết cô Út.


Ôi trời ơi, thật là phiền phức!


“Cô Lăng.” Mục Nghi che chở trước mặt Lăng Tử Hoan, cúi đầu lên tiếng.


Lăng Mật vừa nhìn thấy cảnh tượng này thì đã lạnh lùng cười, “Xem ra các người đều biết chuyện Lăng Tử Hoan đang làm trợ lý cho Nghiên Thời Thất phải không?”


Mục Nghi cúi đầu, không lên tiếng.


Có Đầu Gỗ ở bên cạnh, Lăng Tử Hoan giống như có thêm người đáng tin cậy vậy, lập tức thò đầu từ sau lưng anh ta ra, “Cô Út, không liên quan đến Đầu Gỗ, cô đừng có vu oan cho người tốt!”


“Lăng Tử Hoan, cô đúng thật là có triển vọng đấy!”


Mắt Lăng Mật lạnh lẽo như sao mờ trong đêm đông, lạnh lùng nhìn Lăng Tử Hoan, hừ một tiếng rồi xoay người bỏ đi.


Lần này, cô ta lại muốn nhìn thử xem Nghiên Thời Thất sẽ giải thích thế nào đây. Cuỗm lấy con cháu nhà họ Lăng để làm trợ lý cho mình, Nghiên Thời Thất chờ mà hứng lấy cơn thịnh nộ của anh Cả đi.


Lăng Mật đi rồi, tâm trạng của Lăng Tử Hoan vừa được thả lỏng thì cả người lại tựa như mất hồn.


Cô biết chuỗi ngày ung dung tự tại của mình sắp kết thúc tại đây.
Hãy vào Vietwriter.vn.com để đọc truyện nhanh hơn!
“Đầu Gỗ, phải làm sao đây?”


Trong hành lang tối tăm, đáy mắt Lăng Tử Hoan lóe lên ánh nước. Vừa mới nghĩ tới cuộc sống sau này thì cả khuôn mặt cô nàng đã viết đầy hai chữ “tang thương”.


Mục Nghi lớn hơn Lăng Tử Hoan bốn tuổi, đã từng trải qua huấn luyện đặc biệt của nhà họ Tần, cho nên tính tình cũng bình tĩnh, thận trọng hơn.


Anh ta mặt không cảm xúc nhìn Lăng Tử Hoan. Mặc dù không cam lòng nhưng anh ta vẫn nói ra biện pháp mà mình cho là đáng tin nhất, “Liên lạc với cậu hai Kiều đi.”


Mặc kệ là có thể dẹp yên được hậu quả mà chuyện này mang đến hay không, ít nhất một khi có cậu hai Kiều ra mặt thì sẽ giúp cô nàng bị mắng ít đi một chút.


Đây chính là sự chênh lệch giữa bọn họ.


Thực tế, chân thật, lại vô cùng đau lòng.


Trừ việc có thể bảo vệ cô an toàn thì anh ta không làm được gì khác cả.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi