NGƯỜI DẤU YÊU

Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 307 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​





THUẬN TIỆN ĐIỀU TRA BIỆT DANH CỦA ÔN TRI DIÊN LUÔN!
Nghiên Thời Thất đanh mặt rời khỏi nhà họ Nghiên. Ra khỏi cửa, cô bước lên ô tô, nhào thẳng vào lòng người đàn ông của mình.


Trong phòng khách của nhà họ Nghiên, đối mặt với thái độ ngoan cố và cay độc của bà Liên, cảm giác khó thở vẫn luôn bủa vây cô.


Cô sợ mình không đi thì có lẽ sẽ thật sự cãi nhau nảy lửa với bà ta.


Trác Hàn ngồi ở vị trí lái lặng lẽ bấm tấm ngăn cách lên, xuống xe hút một điếu thuốc.


Hiện giờ tâm trạng của cô chủ không tốt, cứ để Tổng Giám đốc dỗ dành trước đã.


Dẫu sao anh ta bị ngược đãi đã thành quen, ăn nhiều thức ăn chó một chút cũng không sao.


Trong xe, Tần Bách Duật đỡ lấy Nghiên Thời Thất. Lúc ôm ghì cô vào lòng, anh dùng lòng bàn tay điều chỉnh nhịp thở cho cô.


“Em đã nói gì?”


Âm thanh của anh như rượu thơm chảy xuôi bên tai, mang theo sự quyến rũ điềm đạm như đang xoa dịu tâm trạng sắp vỡ òa của cô.


Cô vùi mặt vào lồng ngực anh, phiền muộn đáp lại: “Em nói rằng bà ấy đối xử với Ôn Tri Diên rất giống con gái ruột.”


Đây chính là cảm nhận vô cùng sâu sắc ban nãy của cô.


Có lẽ cũng do sự lạnh lùng của bà Liên kích thích nên cô mới lỡ lời, nói ra những điều tổn thương tình cảm.


Nhưng giữa cô và bà Liên thật sự có tình mẫu tử ư?


Thái độ mà bà dành cho cô từ lâu đã giống băng tuyết không thể tan chảy trên đỉnh núi tháng Chạp, ủ không nóng, ấm chẳng tan. Vài lời nói xung đột chẳng qua cũng chỉ khiến quan hệ của hai người càng thêm xa cách, làm gì có tình cảm nào.


“Em khóc à?” Nhận ra người trong lòng hơi rụt vai, anh nhẹ nhàng kéo dãn khoảng cách giữa hai người, nâng mặt cô lên, nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng.


Gương mặt của Nghiên Thời Thất được lòng bàn tay ấm áp ôm trọn, cô lắc đầu, con ngươi sáng ngời không có nước mắt, “Em không khóc, chỉ tức đến phát run thôi.”


Anh lại ôm cô vào lòng, vỗ vai cô rồi dịu dàng lên tiếng: “Trác Hàn sẽ điều tra kĩ càng quan hệ giữa Ôn Tri Diên và bà ấy.”


“Anh cũng cảm thấy không ổn, đúng không?”


Lòng Nghiên Thời Thất sáng như gương, suy nghĩ cũng rất linh hoạt. Nghe anh nói vậy, cô lập tức đoán ra hàm ý sâu xa trong đó.


Anh cụp mắt nhìn cô, hôn lên hàng mi run run của cô, “Quá nhiều sự trùng hợp, vậy chính là cố ý.”


“Vậy thì để Trác Hàn điều tra đi, thuận tiện tra thêm về biệt danh của Ôn Tri Diên luôn.”


Con gái… Vietwriter.vn


Cô nhớ rất rõ ràng cái tên này.


Anh đồng ý mọi yêu cầu của cô. Lát sau, Trác Hàn hút xong hai điếu thuốc, vừa lên xe đã hạ tấm ngăn xuống.


“Đến nhà hàng Nghi Nam, sắp xếp người đến sân bay đón chị Ba.”


Nghiên Thời Thất kinh ngạc. “Chị Ba đến rồi à?”


Bây giờ cách cuộc điện thoại buổi sáng ba giờ đồng hồ.


Chị ấy lo lắng nên mới vội vã từ Đế Kinh đến đây ư?


Anh gật đầu, hàng lông mày tuấn tú hiện lên vẻ nặng nề, “Lãnh Dịch Diêm để lạc mất người, chị ấy phải giải quyết hậu quả.”


***


Lúc đến nhà hàng Nghi Nam, Nghiên Thời Thất nhìn thấy chiếc xe đua Bugatti của Lãnh Dịch Diêm cũng đang đỗ bên đường.


Cậu ta dựa lên thân xe hút thuốc, Ôn Tri Diên như con chim nhỏ nép vào người cậu ta.


Nói thế nào đây.


Đối với Ôn Tri Diên, Nghiên Thời Thất vốn dĩ chẳng có cảm giác gì, nhưng hiện tại cô lại thấy hơi mâu thuẫn và xa cách với cô ta.


Không phải do vẻ ngoài gần giống bà Liên của đối phương mà vì cô ta làm người khác không thể nhìn thấu.


Rốt cuộc cô ta là người như thế nào?


Dịu dàng, gái ngoan nhà lành, nhút nhát?


Nhưng lúc nãy, trong nhà họ Nghiên, cô ta giải thích rành mạch về quá trình gặp gỡ bà Liên, lời lẽ rất khôn khéo.


Lúc đó cô ta thông minh hơn người, nói chuyện vô cùng khôn ngoan.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi