NGƯỜI DẤU YÊU

Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 348 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​





KHÔNG ÔM ĐƯỢC NỮA, SẮP MUỘN RỒI!
Nghiên Thời Thất nhìn Tần Bách Duật không hề chớp mắt.


Trước kia đã từng hỏi đến chuyện này, nhưng chưa bao giờ anh Tư trả lời thẳng.


Anh cúi đầu, đón ánh mắt cô, cặp mắt sâu như biển lóe sáng. Dưới ánh mắt đầy mong ngóng của cô, anh dịu giọng đáp: “Cách đây rất lâu rồi!”


Nghiên Thời Thất: “…”


Thế có khác gì là không nói!


“Vậy…” Cô vừa thốt lên một tiếng, anh đã cúi xuống chiếm lấy cánh môi đỏ mọng của cô, cũng nuốt toàn bộ ngờ vực trong lòng cô xuống.


Cô bị hôn đến choáng váng, trong lòng thầm suy nghĩ, có phải cô đã bỏ sót thông tin quan trọng nào hay không?


Nếu trước kia từng gặp nhau, không lẽ cô lại quên một người đàn ông vừa lạnh lùng cao quý vừa đẹp trai thanh cao như anh sao?


Cuối cùng, anh dùng nụ hôn niêm phong lại tất cả dò xét của cô.


Sáu giờ tối, hai người vội quay lại khách sạn lớn ở Thủy Trấn.


Đoàn làm phim gửi tin nhắn, cảnh quay ở Đế Kinh đã hoàn tất, sáng sớm mai sẽ lên đường đến khu Hoa Nam. Cảnh quay đầu tiên trong kế hoạch là ở Lộ Thành, là vùng đất có cảnh quan thiên nhiên đặc sắc rất nổi tiếng ở trong nước.


***


Năm giờ sáng hôm sau, Nghiên Thời Thất bất mãn thu dọn hành lí.


Công việc làm người ta phát chán mà!


Suốt ba ngày ở bên anh, cô đã dần quen với sự gần gũi ngọt ngào như hình với bóng này.


Tám giờ sáng cô phải lên đường đến Lộ Thành, trong lòng vô cùng lưu luyến.


Bầu trời ngoài cửa sổ vẫn còn hơi tối, giống y như tâm trạng lúc này của cô.


Đoàn làm phim thông báo sáu giờ sáng tập trung ở phim trường. Cô không dám lề mề, sau khi sắp xếp hành lí gọn nhẹ xong thì lặng lẽ đi dép lê chui vào phòng ngủ.


Căn phòng kéo rèm nên rất tối, chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng đều đặn của Tần Bách Duật.


Nghiên Thời Thất bước tới chỗ anh nằm, ngắm nhìn gương mặt say ngủ của anh dưới ánh đèn mờ nơi góc tường.


Cô không muốn phá giấc ngủ của anh, lại không nhịn được mà đến gần, định hôn lên môi anh.


Cô vừa ghé cặp môi đỏ mọng vào gò má của anh thì cánh tay rắn rỏi bất ngờ vươn ra từ trong chăn, quấn lấy vòng eo nhỏ, kéo cô vào lòng.


Bấy giờ cả người Nghiên Thời Thất nằm đè lên người anh: “…”


Cô vuốt ve gò má anh, “Em đánh thức anh à?” Cô giật mình, tim đập rộn lên.


Anh vẫn nhắm mắt, ôm cô mà giọng nói khàn khàn, mang theo nét quyến rũ êm tai, “Em phải đi rồi à?”


“Vâng, năm rưỡi rồi, sáu giờ phải tập trung.”


Cô nửa nằm trên lồng ngực rắn rỏi của anh, nghiêng tai lắng nghe tiếng nhịp tim đập vững vàng.


Thình thịch, thình thịch, chạm vào tai, cũng chạm vào tim cô.


Trong căn phòng yên tĩnh, ánh sáng mờ ảo, dù chỉ là một cái ôm cũng đủ mãn nguyện rồi.


Lòng bàn tay rộng lớn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc óng ả của cô, anh siết chặt cánh tay, cứ thế lặng lẽ ôm lấy cô.


Mãi tới khi gần sáu giờ kém mười lăm, Nghiên Thời Thất mới đập lên khuỷu tay anh, “Không ôm được nữa, sắp muộn rồi!”


Tần Bách Duật hít một hơi, cánh môi mỏng man mát đặt một nụ hôn lên trán cô, cất giọng trầm khàn quyến rũ: “Nhớ lời anh nói, thu xếp với đạo diễn xong, ba ngày sau chúng ta đến vùng núi Bình Túc.”


Nghiên Thời Thất gật đầu trong lòng anh, “Em biết rồi.”


Tối qua anh cũng đã dặn cô rồi.


Thật ra cô rất muốn biết, rốt cuộc người bạn nào lại sống trong một ngôi làng thiếu thốn lạc hậu như vùng núi Bình Túc.


Khá trùng hợp, cô từng đi qua vùng núi Bình Túc, anh cũng có một người quen sống ở đó từ lâu.


Năm giờ năm mươi phút, Nghiên Thời Thất rời khỏi khách sạn lớn ở Thủy Trấn.


Xe của Mục Nghi đợi bên ngoài nửa tiếng. Vừa nhìn thấy Nghiên Thời Thất đi ra, mắt anh ta đã lướt qua khóe môi cô.


Tiểu Lâm và Tiểu Nguyên cũng lơ đãng quan sát cô. Mắt hai cô nàng lóe lên ý cười hiểu rõ.


Nghiên Thời Thất cúi đầu, giả vờ không quan tâm rồi ngồi xuống ghế trên. Theo sự chuyển động của bánh xe, gương mặt của cô cũng càng lúc càng đỏ.


Sắc đẹp hại người mà…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi