NGƯỜI DẤU YÊU

Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 396 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​





EM DẪN CÔ ẤY ĐI GẶP NGƯỜI BẠN!
Ôn Nhĩ Hoa ngồi đối diện với Nghiên Thời Thất, cho nên vừa ngước mắt lên đã thấy Tần Bách Duật đang rảo bước đi đến. Trên mặt bà nhuộm ý cười, mở miệng trêu ghẹo, “Ban nãy tôi còn nói cuối cùng chú Tư cũng đã kết hôn, không nghĩ tới lúc này người đã tới rồi.”


Anh tới rồi!


Trong lòng Nghiên Thời Thất trào dâng cảm giác ấm áp, cô chậm rãi xoay người lại nhìn vào mắt anh, khóe môi không nhịn được mà cong lên.


Rõ ràng là phòng tiếp khách huyên náo, nhưng lúc anh xuất hiện lại giống như là giẫm lên cảnh xuân tươi đẹp mà tới, phong thái tao nhã. Dường như ngay cả tiếng náo nhiệt ở xung quanh cũng dần tan biến.


Người đàn ông đứng ở bên cạnh ghế xô pha, nhìn về phía Ôn Nhĩ Hoa, lễ phép cúi đầu, “Dì Hoa.”


Dung Khanh nhân dịp này bèn vỗ lên cổ tay Ôn Nhĩ Hoa một cái, cười vô cùng láu lỉnh: “Chị ạ, bình thường chú Tư nhà bọn em luôn làm mặt lạnh thế thôi, nhưng lại thương yêu Tiểu Thất vô cùng. Sáng nay em mới kéo Tiểu Thất đi dạo bên ngoài một lúc mà bây giờ chắc không nhịn được nữa mới tìm tới đây đấy.”


Đây là lời lẽ trêu ghẹo mang đầy thiện chí chỉ có người trong nhà mới có thể mà nói ra thôi.


Nghiên Thời Thất cúi đầu mỉm cười. Lúc này hai bàn tay đặt trên đầu gối cũng bị anh khom người nắm lấy.


Sau đó, cô nghe thấy anh nói: “Chị dâu, dì Hoa, em dẫn cô ấy đi qua gặp mấy người bạn.”


Ánh mắt của Ôn Nhĩ Hoa rơi trên mười ngón tay đan vào nhau của hai người, nụ cười càng sâu hơn, “Đi đi, hai bà già chúng tôi cũng không dám quấy rầy hai người yêu đương gắn bó đâu!”


Là một câu khen ngợi.


Tuổi trẻ thật tốt, dám yêu dám hận, có thể không đếm xỉa đến ánh mắt và lời bàn tán bên ngoài, yêu là sẽ tay nắm tay mặc kệ mưa gió.


Tần Bách Duật đã kéo Nghiên Thời Thất đi về phía sau phòng tiếp khách, nhưng tầm mắt của Ôn Nhĩ Hoa vẫn chăm chú không dời. Ngay cả Dung Khanh cũng buộc phải nhìn theo bóng lưng của đôi tình nhân tay trong tay kia, ánh mắt gợn lên ngọn sóng hồi ức.


Trước đây, họ cũng từng trẻ tuổi, cũng từng yêu, cũng đã từng hận, nhưng theo thời gian như dòng nước vô tình, tình cảm đã bão hòa không thể nào dâng trào gợn sóng nữa.


Ôn Nhĩ Hoa nói, “Cô bé Tiểu Thất này trong sáng lại hiểu chuyện, khi đứng bên cạnh chú Tư thì đúng là một cặp trời ban.”
Hãy vào Vietwriter.vn.com để đọc truyện nhanh hơn!
Trong nhiều năm quen biết Ôn Nhĩ Hoa thì đây là lần đầu tiên Dung Khanh nghe thấy bà ấy khen ngợi một cô gái như vậy.


Dung Khanh gật đầu phụ họa, “Em cũng thích Tiểu Thất, không khoe khoang, không xốc nổi, yên tĩnh lại hiểu chuyện, rất lễ phép. Trước đây, em và Bách Ngạn đều cảm thấy không hiểu nổi vì sao chú Tư lại muốn chọn một ngôi sao trong giới giải trí làm vợ. Bây giờ thấy hai người họ như vậy thì em đã có thể đoán ra được suy nghĩ của chú Tư rồi. Chị có tin không? Nếu như là ở mấy chục năm trước thì chúng ta đã phải nhường danh hiệu hai mỹ nhân của Lệ Thành này lại cho Tiểu Thất rồi.”


Ôn Nhĩ Hoa nhìn lại gương mặt của Dung Khanh, hai chị em gái lâu năm không câu nệ mà cười ra tiếng.


Đúng vậy!


Ba mươi năm trước, hai người họ đã từng là đôi chị em nổi tiếng Lệ Thành, sau đó chia ra gả cho hai cậu cả của hai gia tộc lớn, không biết có bao nhiêu người hâm mộ khoảng thời gian phong lưu đó đấy.


Hồi ức luôn là tươi đẹp. Ôn Nhĩ Hoa nhìn cảnh chú Tư nhà họ Tần đang dẫn Nghiên Thời Thất đi gặp bạn, cuối cùng không thể kiềm chế được mà lặng lẽ lấy điện thoại di động ra, sai người âm thầm tiến hành một cuộc điều tra.


***


Nghiên Thời Thất và Tần Bách Duật đi tới bên cạnh ghế xô pha mà lúc trước anh đã ngồi, không hề bất ngờ nhìn thấy Mặc Lương Vũ và Hàn Vân Đình, cùng với Kiều Kình trước đó từng có duyên gặp một lần.


Dường như trong khoảng thời gian này Mặc Lương Vũ không được thoải mái lắm. Nói như thế nào đây?


Chính là cả người cậu ta sa sút tinh thần. Nghiên Thời Thất vừa thấy Mặc Lương Vũ thì đã cảm thấy cậu ta giống như một quả cà bị sương đóng băng, hoặc là một quả cà dập nát khô quắt gần như không còn chút sức sống nào nữa vậy.


Thê thảm không chịu nổi!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi