NGƯỜI DẤU YÊU

Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 416 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​





ĐỐ KỊ KHIẾN NGƯỜI TA ĐIÊN CUỒNG!
Ởtrên xe, Lăng Mật ngồi ghế kế bên người lái, đặt ngón trỏ lên chóp mũi, chán ghét nhíu mày, ho khan một tiếng, “Có thể đừng hút hay không?”


Lăng Mật không lái xe, khi tới là đi cùng với Mặc Lương Vũ. Nhưng lúc này, đoàn xe của nhà họ Lăng đã rời đi trước, mà trấn Phổ Lan lại cách thành phố khá xa, khách khứa đã rời đi gần hết, cho nên cô ta không còn cách nào khác chỉ đành trở lại trong xe của cậu ta.


Mùi thuốc lá nồng nặc gay mũi mơ hồ trôi lơ lửng trong không khí khiến cô ta rất không thích.


Cô ta không hề quên những chuyện đã xảy ra giữa mình và Mặc Lương Vũ tối nay, bao gồm cả tát mình tặng cậu ta.


Tuy nhiên, cô ta không cho rằng cậu ta sẽ tức giận với mình.


Khuỷu tay Mặc Lương Vũ gác lên trên cửa sổ xe, vừa nghe thấy lời của Lăng Mật thì anh ta lại rít thêm một hơi, nheo mắt lại nhìn về phía cô ta, vô cùng xấu xa phun làn khói mù tới mặt cô ta, “Sao em không nói những lời này lúc anh Duật hút thuốc?”


Đuôi lông mày của Mặc Lương Vũ treo đầy mỉa mai và châm chọc. Nhìn động tác liên tục vẫy tay xua khói thuốc của cô ta mà cậu không khỏi cười lạnh, trong lòng vô cùng chua xót.


Bị Mặc Lương Vũ châm chọc, tim Lăng Mật như siết chặt, “Hôm nay anh uống lộn thuốc à?”


“Đúng vậy, con mẹ nó, đúng là anh uống lộn thuốc mới có thể ngồi đây với em, để em ghét bỏ anh đấy!” Mặc Lương Vũ vê đầu thuốc lá trong lòng bàn tay.


Đôi mắt hoa đào đang nhướng cao lên của cậu ta nhuộm phẫn nộ. Không đếm xỉa tới sự đau đớn khi bị bỏng, cậu ta xoay người nhìn Lăng Mật chế giễu, “Lăng Mật, em thử nhìn lại bản thân mình đi, còn chút dáng vẻ nào của con gái nhà họ Lăng không? Cô gái mạnh mẽ chững chạc đó đã chết rồi đúng không? Mẹ nó chứ, em nghĩ luẩn quẩn trong lòng mà lại đi hại Nghiên Thời Thất. Em không nhận ra bây giờ bản thân mình xấu xí lắm sao?”


Đây cũng là lần đầu tiên Lăng Mật nghe thấy Mặc Lương Vũ chửi bới mình một cách thẳng thừng như thế.


Đúng vậy, chính là chửi bới.


Lời nói của cậu ta không hề có ý nể nang, mà lập tức xé toạc cả da thịt và sự kiêu ngạo ngụy trang trên mặt cô ta xuống luôn.


Đố kị khiến người điên cuồng, khiến người xấu xí, khiến người phải chết mới thôi. Đọc truyện tại Vietwriter.vn


Lăng Mật nhìn chằm chằm cậu ta không chớp mắt. Sau khi hít sâu một hơi thì cô ta lại xoay đầu đi chỗ khác, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, “Em không biết anh đang nói gì. Chuyện giữa Kiều Phỉ Bạch và Nghiên Thời Thất không liên quan đến em.”


“Ha, con mẹ nó không liên quan tới em! Em cho rằng anh không nhìn thấy em thì thầm to nhỏ với Kiều Phỉ Bạch sao? Em nói gì với cô ta mới có thể khiến cô ta vác lên dáng vẻ ngu đần chính trực đó thì trong lòng em tự hiểu!”


Mặc Lương Vũ vừa nói xong thì chậm rãi buông lỏng lòng bàn tay đang siết chặt của mình ra, nửa đầu lọc thuốc đã bị cậu ta bóp nát, lòng bàn tay cũng bị bỏng thấm ra vết máu.


Đau không? Không đau, bởi vì tim còn đau hơn.


Nghe vậy, Lăng Mật xoay đầu qua nhìn Mặc Lương Vũ. Nhìn thấy da thịt cậu ta bị bỏng, cô ta cắn cắn môi, tức giận nói, “Đưa tay cho em.”


Cô ta vừa nói đã rút mấy tờ khăn giấy từ trên hộp trước xe. Thấy Mặc Lương Vũ không nhúc nhích, cô ta lại nghiêng người kéo tay cậu ta đặt lên đầu gối mình, cẩn thận từng li từng tí lau vết thương.


Động tác, rất nhẹ nhàng.


Và cũng chính giây phút này, vô hình trung cô ta đã dời suy nghĩ của Mặc Lương Vũ đi.


Lăng Mật lau chùi vết thương cho cậu ta, qua một hồi lâu sau mới khẽ than một tiếng, “Tiểu Vũ, em không cố ý hãm hại Nghiên Thời Thất. Dù em có nói gì với Kiều Phỉ Bạch thì chắc chắn không phải là gợi ý cho cô ta. Em chỉ là rất không cam lòng nên mới thì thầm vài câu với cô ta thôi. Có lẽ là do cảm động lây nên Kiều Phỉ Bạch mới nhằm vào Nghiên Thời Thất như vậy. Anh nên biết, bạn trai của cô ta là bạn trai cũ của Nghiên Thời Thất. Với mối quan hệ giữa hai người như vậy thì anh thử nói xem, dù em không nói gì, Kiều Phỉ Bạch cũng sẽ bình tĩnh đối đãi với Nghiên Thời Thất sao? Em biết anh giận em, nhưng em có thể làm gì được đây? Em đã thích anh ấy nhiều năm như vậy, nên em không cam lòng chắp tay nhường anh ấy cho người khác.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi