NGƯỜI DẤU YÊU

Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 450 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​





DÌ HOA MỜI CHÁU THÌ AI DÁM NGĂN CẢN!
Theo Ôn Nhĩ Hoa thấy thì hẳn là sẽ có rất ít người trẻ tuổi bây giờ quan tâm đến loại văn hóa truyền thống là quốc họa này.


Xã hội theo hình thức mì ăn liền, đa số đều theo đuổi kích thích và thoải mái, mà người có thể bình tâm tĩnh khí ngồi xuống, nếm một ấm trà, thưởng thức một bức tranh đã xem như là tu dưỡng truyền thừa đáng quý rồi.


Nghiên Thời Thất chạm vào ánh mắt soi xét của Ôn Nhĩ Hoa, thản nhiên đối mặt với bà. Lời giải thích trước đó đã suy nghĩ kĩ, lúc này cũng vừa lúc dùng đến.


Cô thản nhiên cười một tiếng, khẽ cong bờ môi củ ấu lên, vô cùng tôn kính nói: “Cháu đã từng đấu giá tác phẩm cuối cùng ‘Sơn Thủy Điền Viên Quy’ của ông cụ Ôn với người khác, nhưng không đấu thành công.”


Vừa nghe thấy lời này, đôi mắt chứa đầy dò xét của Ôn Nhĩ Hoa trào dâng vẻ bừng tỉnh, xen lẫn một chút khen ngợi, “Thì ra là như vậy. Nếu như biết cháu sớm hơn một chút thì dì Hoa đã có thể tặng bức tranh đó cho cháu luôn rồi.”


“Sơn Thủy Điền Viên Quy” là bức tranh cuối cùng mà ba đã vẽ để tưởng nhớ đứa bé Ôn Xu Tranh đó.


Ông tự mình đề tên, một chữ “Quy” đã nói rõ hết sự mong đợi và nỗi đau khổ trong lòng của ông.


Ông kiên quyết ngừng bút cũng là đang tự trách. Những năm này nhà họ Ôn tiền tài dư dả, có phải nếu không tặng cho Ôn Xu Tranh chiếc xe đó thì đứa nhỏ này cũng sẽ không xảy ra chuyện không?


Lòng dạ của ông cụ luôn có quá nhiều phức tạp rối rắm, bọn họ đều đã khuyên rất nhiều lần nhưng vẫn không cách nào thay đổi được suy nghĩ cố chấp của ông.


Nghiên Thời Thất ngồi bên cạnh cẩn thận quan sát dáng vẻ của Ôn Nhĩ Hoa. Thấy ánh mắt bà mơ mơ màng màng, giống như chìm đắm trong suy tư, nên cô cũng không lên tiếng quấy rầy.


Chẳng bao lâu sau, Ôn Nhĩ Hoa giãn chân mày rồi thở dài não ruột, nhưng ánh mắt lại đột nhiên sáng quắc nói: “Nếu như cháu thích tác phẩm của ba dì như vậy thì vừa lúc tuần này chính là mừng thọ của ông ấy. Trong nhà họ Ôn còn có rất nhiều tác phẩm của ông ấy, hay là cháu cũng tới góp vui đi? Nếu là gặp được bức mình thích thì dì Hoa sẽ ra mặt tặng lại cho cháu.”


Vừa vặn là mừng thọ, vừa vặn bà cũng điều tra ra được một số chuyện thú vị.


Thậm chí bà còn có chút mong đợi, khi Tiểu Thất xuất hiện trước mặt ba và chú Hai thì bọn họ sẽ có biểu hiện như thế nào.


“Cháu đi được sao ạ?” Mặt Nghiên Thời Thất lộ ra sự kích động khó mà che giấu, là nửa thật nửa giả, nhờ vào kinh nghiệm đóng phim của cô.


Bởi vì chỉ có để lộ sự kích động và ngạc nhiên ra như vậy thì mới có thể không làm dì Hoa nảy sinh nghi ngờ.


Tiệc mừng thọ của bậc thầy quốc họa Ôn Sùng Lễ, chắc chắn mạng lưới an ninh vô cùng nghiêm mật lại chính thức.


Mặc dù cô có thể nhờ anh Tư giúp lấy thiệp mời, nhưng nếu có thể được dì Hoa tặng thì sẽ càng hợp với lẽ thường hơn.


Vào giờ phút này, nhìn thấy vẻ mừng rỡ của Nghiên Thời Thất, Ôn Nhĩ Hoa vỗ vỗ lên tay của cô, rất phóng khoáng nói: “Đương nhiên là được rồi. Dì Hoa đã mời cháu thì ai mà dám ngăn cản chứ. Không cần lo lắng về chuyện thiệp mời, dì Hoa chuẩn bị cho cháu.”


Như vậy, thì quá tốt!


“Vậy thì… Dì Hoa có thể cho cháu hai tấm không ạ?” Sợ bà nghi ngờ, cho nên Nghiên Thời Thất lại giải thích, “Cháu có người bạn là sinh viên Viện mĩ thuật Đế Kinh, cô ấy vẫn luôn rất sùng bái ông cụ Ôn…”


“Có thể, đến lúc đó dì Hoa sẽ đưa năm tấm thiệp, nhớ dẫn cháu Tư theo cùng. Nếu như cháu muốn mời thêm các bạn khác thì cứ đến cùng nhau.”


“Cảm ơn dì Hoa.”


***


Nghiên Thời Thất lại trò chuyện thêm mấy câu với Ôn Nhĩ Hoa. Mặc dù quen biết không lâu, nhưng cô cảm nhận được rất rõ ràng dường như dì Hoa rất quan tâm đến mình.
Nguồn : ngontinh hay.com
Có phải bà điều tra mình đã phát hiện ra gì đó rồi không?


Mà cô cũng không suy nghĩ sâu thêm về vấn đề này, chỉ là đang mơ hồ mong đợi, tiệc mừng thọ của ông cụ Ôn vào năm ngày sau liệu có biến thành cơn ác mộng của Ôn Tri Diên hay không thôi.


Chưa tới mười giờ sáng thì Dung Khanh đã đến.


Nghiên Thời Thất lại ngồi với hai người họ thêm một lúc nữa rồi mượn cớ rời đi, không quấy rầy hai chị em này ôn lại chuyện cũ.


So với sự bầu bạn của cô, dường như chị dâu thân là chị em tốt cùng trang lứa với Ôn Nhĩ Hoa mới có thể an ủi và quan tâm sâu sắc hơn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi