NGƯỜI DẤU YÊU

Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 488 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​





TRONG LÒNG CÔ CÓ OÁN, CŨNG CÓ HẬN!
“Không cần đâu!” Tần Bách Duật lên tiếng ngăn cản.


Ôn Nhĩ Hoa nhìn về phía anh, mân mê móng tay, vẫn không thu lại nụ cười, “Chú Tư, ý cậu thế nào?”


Tần Bách Duật chậm rãi đứng lên, đi tới bên cạnh Nghiên Thời Thất. Anh sửa sang lại áo khoác vest, đôi mắt sâu thẳm như biển cả chứa đầy sương lạnh: “Tôi đã cho một xe y tế hiện đại chờ sẵn ở cửa nhà họ Ôn rồi. Đây cũng không phải là bệnh nan y gì, nhóm y tế đó có thể chữa trị được. Bây giờ, nhà họ Ôn nên xử lí rõ ràng mọi chuyện trước, trả lại công bằng cho cô Tư nhà họ Tần chúng tôi.”


Tần Bách Duật vừa nói dứt lời, Lôi Duệ Tu nãy giờ không lên tiếng cũng chống đầu gối chậm rãi đứng dậy. Anh đứng trước mặt Ôn Tranh, nâng gương mặt lạnh như băng của cô lên, sau đó lạnh tanh nhìn xung quanh phòng, nói: “Cô chủ tương lai nhà họ Lôi ở Nam Hải chúng tôi cũng cần một lời giải thích.”


Hai người đàn ông khí thế bừng bừng đứng trong phòng tựa như cây tùng cây bách, vô cùng kiêu ngạo lạnh lùng.


Ôn Nhĩ Hoa nhìn Ôn Sùng Lễ và Lệ Văn Thành rồi khẽ cười thành tiếng, tiếp lời, “Cũng tốt, hay cứ để con bé Ôn Tri Diên ở lại nhà họ Ôn đi, tránh lại gây thêm rắc rối nữa.”


Vào giờ phút này, Lôi Duệ Tu xoay người bế Ôn Tranh từ trên ghế lên. Lúc xoay người định đi thì ánh mắt anh lướt về phía Trang Nhân, “Ôn Tranh bị thương nặng, nếu như người nhà họ Ôn còn nhận cô ấy là con cháu trong nhà, thì theo tôi đến bệnh viện xem thử cô ấy bị thương nặng đến thế nào.”


Trang Nhân bị anh chiếu tướng thì cúi đầu lo lắng thấp thỏm.


Ôn Tri Diên bị thương thì để cho nhóm y tế ngoài cửa chữa trị, còn Ôn Tranh bị thương thì cần phải đưa đến bệnh viện. Đem ra so sánh liền khiến cho người ta phải sinh lòng nghi hoặc. Rốt cuộc Ôn Tranh đã trải qua những chuyện gì.


Tối nay, sắc mặt cô phờ phạc, cử động yếu ớt, cả người đều có vẻ không khỏe mạnh.


Cho dù rốt cuộc giữa Ôn Tri Diên và vợ chồng nhà họ Nghiên đã từng xảy ra chuyện gì thì người nhà họ Ôn vẫn quan tâm đến tình hình của Ôn Tranh hơn.


Đoan Mộc Lam Nhã mới vừa đứng dậy, còn chưa kịp lên tiếng thì Ôn Tranh được Lôi Duệ Tu bế trong ngực đã đóng sầm hai mắt lại, lắc đầu, “Để Tiểu Thất đi với em, em… không muốn gặp những người khác.”


Khúc mắc trong lòng cô, căm giận có, thù hận có, không phải chỉ dùng mấy câu nói là có thể xóa sạch đi được.


Một ngày Ôn Tri Diên còn tồn tại trong nhà họ Ôn thì Ôn Tranh sẽ không quay về dù chỉ một bước.


Nhưng trừ lời này ra thì cô cũng không thể nói ra được gì nữa rồi. Nỗi đau muốn lấy mạng, tựa như có vạn mũi tên xuyên qua tim.


Cô trở về nhà họ Ôn vì Tiểu Thất, vì muốn lột chiếc mặt nạ giả nhân giả nghĩa của Ôn Tri Diên. Cô gắng gượng chống đỡ đến giờ phút này cũng đã là sức cùng lực kiệt.


“Tranh Tranh, để mẹ đi với con… Có được không…” Đoan Mộc Lam Nhã nghẹn ngào đi tới bên cạnh cô, muốn chạm vào cô nhưng lại sợ sẽ làm cô đau.


Rốt cuộc là sao thế này?


Bị thương ở chỗ nào, sao lại yếu đến mức này?
Hãy vào Vietwriter.vn.com để đọc truyện nhanh hơn!
Ôn Tranh không trả lời, chỉ vùi mặt mình vào lòng Lôi Duệ Tu, dùng hành động để từ chối lời khẩn cầu của mẹ.


Bốn người bọn họ xoay người rời khỏi phòng, quản gia Ôn cũng ra cửa tìm xe y tế.


Vào lúc này, toàn bộ ánh mắt của người nhà họ Ôn còn ở lại đều dồn về phía bà Liên và ông Nghiên.


Bác Lệ ngồi ghế trên, sau khi nâng tách trà lạnh nhấp một hớp mới nhìn về phía Ôn Sùng Lễ, “Ông Ôn à, đừng nói họ Lệ nhà tôi nhiều chuyện, nhà ông cũng chẳng nhàn rỗi hơn bao nhiêu đâu.”


Ông dùng cách này để an ủi bạn già. Chẳng trách tinh thần bọn họ mệt mỏi rã rời đến như vậy. Thật sự không ai có thể ngờ, đứa bé ngoan ngoãn nhà mình lại có thể đùa bỡn cả gia tộc trong lòng bàn tay như vậy.


Nếu như nói không có người giúp đỡ thì ai mà tin chứ?


Người để lộ đầu tiên chính là cặp vợ chồng nhà họ Nghiên.


Còn Trang Nhân vừa rồi không ngừng bênh vực quá lộ liễu, cho nên cũng có vấn đề.


Vào giờ phút này, Ôn Sùng Lễ như già khọm đi cả mấy tuổi. Ông đứng dậy khỏi chỗ ngồi, chậm rãi đi tới bàn làm việc ở bên cạnh, thuận tay cầm cây bút lông sói lên nắm trong lòng bàn tay, vuốt ve…


Đây là món quà lúc trước Ôn Tri Diên đã tặng cho ông.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi