NGƯỜI DẤU YÊU

Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 529 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​





AI ĂN UỐNG VỆ SINH TRÊN XE LĂN HẢ?
Chạng vạng tối, vợ chồng Tần Bách Noãn tranh thủ đến bệnh viện.


Biết Nghiên Thời Thất muốn dẫn Ôn Tranh trở về Lệ Thành, Tần Bách Noãn không đành lòng lôi kéo hai chị em nói chuyện trên trời dưới biển.


Trong phòng bệnh là thiên hạ của phụ nữ.


Trên bãi cỏ ngoài phòng bệnh, mấy người đàn ông đứng hút thuốc, tán gẫu câu được câu chăng.


Hôm nay Lãnh Dịch Trì đầy suy tư. Lúc hút thuốc, ánh mắt anh liên tục liếc nhìn Lôi Duệ Tu.


Hồi xế chiều, Lãnh Dịch Diêm tới nhà anh, câu nói đầu tiên khi vào cửa là hỏi anh có thể nghĩ cách chuyển cậu ta đến Lệ Thành làm việc được không, hoặc là mở văn phòng công ty ở Lệ Thành cũng được.


Thằng nhóc này muốn đi Lệ Thành.


Anh không đồng ý, nhưng cũng chưa từ chối.


Bây giờ anh tới bệnh viện, cũng là vì muốn biết, rốt cuộc Duệ Tu và Ôn Tranh đã phát triển đến mức nào rồi?


Thằng em trai đáng thương nhà anh có còn chút hi vọng nào nữa không?


Lúc này, sắc trời đã lờ mờ tối, hoàng hôn buông xuống, che khuất màn trời ảm đạm.


Lôi Duệ Tu hút thuốc, đường nét khuôn mặt mông lung trong làn sương trắng. Anh hơi nghiêng đầu, đón ánh mắt dò xét của Lãnh Dịch Trì, “Cậu muốn hỏi cái gì?”


Hai người đều là bạn học, thích hợp với cách nói chuyện ngắn gọn thẳng thắn.


Lãnh Dịch Trì đang nhìn trộm lại bị bắt quả tang, lúng túng hắng giọng. Anh chớp mắt nhìn sang Tần Bách Duật vẻ mặt lạnh nhạt, sau đó cọ cọ chóp mũi bằng tay kẹp điếu thuốc, “Duệ Tu, nghe nói cậu muốn theo bọn họ đi đến Lệ Thành?”


“Ừ, có gì không?”


Lãnh Dịch Trì lại liếc nhìn anh, “Cũng không có chuyện gì, chỉ là cảm thấy cậu có một công việc tốt mà cũng không cần, còn bỏ đi Lệ Thành sống, có phải là quá khoa trương rồi không?”


Sau đó, Lôi Duệ Tu đã trả lời như thế nào ấy nhỉ?


“Trước đây cậu có thể vì Tần Bách Noãn mà ăn uống vệ sinh trên xe lăn cả năm trời. Vậy thì tại sao bây giờ tôi lại không thể theo cô ấy đến Lệ Thành được?”


Lãnh Dịch Trì bị sặc khói!


Mẹ nó phải tiếp lời như thế nào đây?


Đang yên lành đi nói chuyện anh ngồi xe lăn làm gì?


Còn nữa, ai ăn uống vệ sinh trên xe lăn hả?


Lãnh Dịch Trì buồn bực trừng mắt với Lôi Duệ Tu, thái độ không chút dễ chịu, hừ lạnh nói: “Hừ, chúng ta học chung trường đại học bốn năm, vậy mà cậu lại giấu kĩ như vậy. Nếu không có chuyện của Tranh Tranh, có phải cả đời cậu vẫn che đậy thân phận cậu Cả nhà họ Lôi ở Nam Hải với tôi không?”


Lôi Duệ Tu hờ hững gật đầu, “Đúng là có ý định này.”


Mẹ nó chứ bạn với chả bè!


Lãnh Dịch Trì vứt tàn thuốc xuống đất, lấy mũi giày nghiền nát.


Sau một lúc, anh lấy lại cân bằng, nhưng vẫn còn bực tức ném ra một câu, “Sau này có rảnh thì nhớ thường xuyên về Đế Kinh.”


“Ừ, tôi đã nhắn nhủ bên Cục Cảnh sát rồi, nếu sau này có chuyện cần thì bất cứ lúc nào cũng có thể cứ đến tìm họ, không cần phải ngại.”


Lãnh Dịch Trì nghe được câu này, trong lòng rất hụt hẫng.


Chỉ qua vài lời nói, anh đã nghe ra Lôi Duệ Tu kiên quyết nhất định phải có được Ôn Tranh.


Người ta nói trong lòng người quân tử là thiên hạ quốc gia, nhưng đó là vì anh ta chưa gặp phải người con gái khiến anh ta cam tâm tình nguyện từ bỏ thiên quốc.


Nước mắt mỹ nhân là mồ chôn anh hùng.


Lôi Duệ Tu gặp được người con gái của mình, cho nên đến cả thiên hạ cũng từ bỏ.


Lãnh Dịch Trì đột nhiên cảm thấy đứa em trai nhà anh thua không oan một chút nào.


Nói gì thì Dịch Diêm còn nhỏ tuổi, chưa đủ từng trải, chỉ yêu đơn phương, đến cùng vẫn thiếu một chút dũng khí để liều lĩnh vì cô gái mà mình yêu sâu đậm. Hãy vào Vietwriter.vn.com để đọc truyện nhanh hơn!


Cậu ta lo ngại quá nhiều, thế cho nên khi muốn dốc sức chiến đấu, thì đã muộn mất rồi.


Sau khi ra khỏi bệnh viện, Lãnh Dịch Trì ngồi trong xe, liếc mắt nhìn Tần Bách Noãn bên cạnh. Thấy cô lạnh đến run rẩy khóe môi, tim anh mềm nhũn, rướn người ôm choàng lấy cô.


Lúc ôm cô vào trong lòng, anh nghe thấy cô cười tủm tỉm nói: “Chồng ơi, dì cả của em đến muộn nửa tháng rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi