NGƯỜI DẤU YÊU

Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 567 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​





TẶNG MIỄN PHÍ CHO EM TÀI NGUYÊN CẤP CAO NHẤT
Vừa thấy bóng dáng Mục Nghi cao ráo đứng trước mặt, Kiều Mục lập tức khó chịu mà nhíu mày quay mặt đi.


Nếu không phải anh ta nằm trên giường bệnh thì cần gì khối đầu gỗ này chơi game với cô nhóc chứ?


Ngay cả Pentakill cũng không lấy được, nếu đổi là anh ta thì anh ta có thể để cho cô nhóc giết năm trăm kẻ địch dễ như bỡn.


Nói tóm lại, Kiều Mục ăn giấm suốt một ngày một đêm mới không nhịn được nữa mà gọi Nghiên Thời Thất tới, định để cô dẫn Mục Nghi đi.


Vừa lúc chú Tư cũng tới, anh ta cũng muốn để ông trời con này nhìn cho rõ đội trưởng đội vệ sĩ nhà mình bị tình nghi thọc gậy bánh xe.


Lúc này, Lăng Tử Hoan môi méo xệch bỏ điện thoại qua một bên, lê giày nhích tới bên cạnh Nghiên Thời Thất, rất tự nhiên mà ôm khuỷu tay cô lắc lắc, “Chị Thập Thất, chú Hai không sao cả, vừa rồi bác sĩ khám cho chú ấy rồi, chị đừng lo lắng.”


Kiều Mục nằm trên giường giả vờ bệnh: “…”


Nghiên Thời Thất thở dài, kéo Lăng Tử Hoan lại, quan sát từ trên xuống dưới, “Sao chị không gọi điện thoại cho em được? Còn Mục Nghi nữa, cũng không gọi được luôn.”


Nếu lúc nãy có thể gọi điện thoại cho hai người họ thì cô và anh Tư cũng không cần sốt ruột như vậy.


Cô suýt nữa đã gọi báo với dì Hoa một tiếng, may là cô tới bệnh viện kiểm tra trước.


Lăng Tử Hoan xấu hổ chọc chọc củ tỏi trên đầu, “Vừa rồi em muốn chơi game, nên đã chỉnh điện thoại của bọn em thành chế độ không làm phiền.”


Nghiên Thời Thất: “…”


Đúng là khoảnh khắc kinh hồn!


“Chị, sao hai người lại rảnh rỗi tới đây vậy?” Cảm xúc của Lăng Tử Hoan tới nhanh rồi đi cũng nhanh, cơn xấu hổ của cô không kéo dài quá ba giây, lập tức giả lả hỏi.


Nghiên Thời Thất liếc nhìn Kiều Mục nằm trên giường giả chết, nghĩ đi nghĩ lại vẫn quyết định chừa mặt mũi cho anh ta, “Bọn chị vừa lúc ở gần đây, nên tới đây thăm luôn.”


“Vậy hai người ăn cơm chưa? Có muốn ăn cùng bọn em không? Em và Đầu Gỗ gọi món tôm hùm.”


Kiều Mục chịu không nổi nữa, cuối cùng đành giơ tay ôm ngực, cố sức rặn ra mấy tiếng ho khan.


“Chú Hai?” Lăng Tử Hoan thấy vẻ mặt đau đớn của anh ta thì lập tức buông Nghiên Thời Thất rồi chạy tới.


Trải qua rèn luyện, động tác bưng trà rót nước của cô nhóc đã rất thành thạo. Cô nàng lấy chiếc cốc bên cạnh, cắm thêm ống hút vào, thuần thục đưa cho Kiều Mục, “Chú uống nước đi, bác sĩ nói chú không thể ho quá mạnh, nếu không sẽ có nguy cơ vỡ động mạch.”


Cơn ho của Kiều Mục nghẹn lại trong cổ họng, không thể phát ra cũng không thể nuốt xuống.


Anh ta kín đáo liếc nhìn Lăng Tử Hoan, khó chịu, làm thế nào cũng khó chịu!


Dường như cô nhóc của anh bị kẻ khác dòm ngó rồi.


Nếu tối nay anh không đuổi Mục Nghi đi, thì rất có thể anh sẽ có nguy cơ uất nghẹn mà đột tử.


Mạng sống quan trọng, nhưng phụ nữ cũng rất quan trọng.


“Chú Tư, chúng ta có phải là anh em không vậy?” Kiều Mục uống một ngụm nước cho nhuận giọng rồi lập tức nhìn về phía Tần Bách Duật, cơn giận dữ ẩn chứa vẻ lực bất tòng tâm.


Tần Bách Duật không ngại ngần nhìn anh ta, hé mở đôi môi mỏng: “Năng lực của anh chỉ có vậy thôi sao?”


“Đệch!” Kiều Mục mắng một tiếng, đảo mắt lại nhìn về phía Nghiên Thời Thất, “Em dâu, em giúp anh một tay đi, anh sẽ tặng miễn phí hết cho em tài nguyên cao cấp nhất của Kiều Thị Entertainment, khụ khụ…”


Đại khái là vì giọng điệu nói chuyện có chút sốt ruột, nên lần này anh thật sự ho khan.


Lăng Tử Hoan hơi sợ hãi, liên tục vuốt nhẹ ngực anh ta, xoa dịu giúp anh ta, “Chú Hai, chú đang nói gì vậy, đừng kích động mà.”


Mẹ nó chứ có thể không kích động được sao?


Nếu còn tiếp tục như vậy nữa, thì anh cảm thấy, chờ tới lúc mình xuất viện thì có thể đi tham dự hôn lễ của cô nhóc và Mục Nghi luôn rồi!


“Cậu Tư, đội vệ sĩ có một số việc cần phải xử lí, có lẽ đêm nay tôi không canh gác ở bệnh viện được.”


Lúc này, nét mặt Mục Nghi đột nhiên trở nên nghiêm nghị, nói với Tần Bách Duật. Nghiên Thời Thất đứng bên cạnh không khỏi nhìn sang anh ta. Có lẽ anh ta đã nghe được câu nói vừa rồi của Kiều Mục.


Tần Bách Duật nhìn xoáy vào Mục Nghi, chậm rãi gật đầu nói: “Về đi, hết bận rồi lại tới.”


Kiều Mục vừa mới dễ chịu được một giây chợt nghe Tần Bách Duật nói thêm câu này mà suýt chút nữa đứt hơi luôn…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi