NGƯỜI DẤU YÊU

Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 573 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​





KHÔNG THẤY ÔN TRI DIÊN ĐÂU NỮA!
Sau khi chia tay không mấy vui vẻ với Nghiên Thời Thất, bà Liên ôm hộp đựng thức ăn bước chậm rãi đi về phía khu nội trú của bệnh viện.


Nếu như nhìn kĩ có thể phát hiện lúc đi đường bà ta không dám dồn quá nhiều sức vào mắt cá chân. Mà vết thương này là do bị Ôn Tri Diên đẩy ngã ở ngoài cửa nhà họ Ôn hôm đó gây ra.


Bà ta đi dọc theo con đường nhỏ ở vườn hoa tới trước cửa phòng bệnh. Trên đoạn đường ngắn ngủi này, bà ta đã suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng vẫn quyết định giấu chuyện đã gặp Nghiên Thời Thất xuống đáy lòng.


Đứa con gái này của bà đã chịu quá nhiều uất ức rồi, cho nên bà ta không thể khiến con bé đau lòng sợ hãi thêm nữa.


Trong phòng bệnh, Ôn Tri Diên nghiêng người nằm trên giường bệnh dường như đang ngủ say.


Người bệnh giường bên đang nhẹ giọng trò chuyện với người thân vừa nghe thấy tiếng mở cửa, ngước lên nhìn thấy bà Liên cũng không thèm chào hỏi, mà xoay mặt đi nơi khác.


Hai mẹ con nhà này rất thật lịch sự.


Nhất là bà mẹ này đã quá cưng chiều con cái. Ngày hôm đó, chính mắt cô ấy nhìn thấy cô gái trên giường bệnh cố ý đổ chén canh xương hầm xuống đất, lại còn tỏ ra đáng thương luôn miệng xin lỗi, nói mình chỉ vô tình trượt tay mà thôi.


Gia đình quái gì mà có thể dạy ra được một đứa trẻ dối trá đến vậy?


“Con gái à, con tỉnh dậy đi, nên ăn cơm rồi!” Bà Liên đặt hộp đồ ăn lên tủ đầu giường rồi khẽ vỗ lên vai Ôn Tri Diên. Động tác lộ ra sự dè dặt như rất sợ sẽ làm phiền tới cô ta vậy.


Sau khi gọi mấy tiếng, Ôn Tri Diên mới xoay người lại, nghiêng đầu nhìn bà Liên, rồi tỏ vẻ vô cùng đau đớn sờ lên trán của mình, “Khụ, con khó chịu quá…”


“Con sao vậy? Hả? Con khó chịu ở chỗ nào?” Chỉ trong nháy mắt, gương mặt của Ôn Tri Diên đã xuất hiện màu đỏ khác thường, bà Liên vươn tay sờ thử thì đúng là rất nóng.


Bà ta sợ hãi, tưởng là vết thương bị nhiễm trùng cho nên vội vàng chạy ra ngoài gọi bác sĩ, nhưng lại không phát hiện trong mắt Ôn Tri Diên lóe lên vẻ đắc ý.


Lúc này là thời gian các bác sĩ đi thăm bệnh nhân, cho nên bà Liên phải đi rất nhiều phòng mới tìm được bác sĩ trưởng điều trị cho Ôn Tri Diên.


Nhưng tới khi tất tả chạy về phòng bệnh, bọn họ lại không nhìn thấy Ôn Tri Diên đâu nữa!


Quần áo bệnh nhân của cô ta bị nhét vào cuối giường, màn vải mở một nửa. Bà Liên tìm một vòng mới bất đắc dĩ nhìn về phía đối diện hỏi: “Mấy người có thấy con gái nhà tôi đâu không?”


“Không nhìn thấy, hình như ban nãy còn nghe thấy tiếng thay quần áo mà, bà tìm trong phòng vệ sinh chưa?” Người thân của giường bệnh đối diện không biết chuyện trước đó cho nên vẫn lịch sự trả lời một câu.


Bà Liên nghe thấy vậy thì vội vàng quát lên, “Con bé đang bị sốt, sao nó thay quần áo mà mấy người lại không cản lại?”


Người bệnh và người thân giường bên: Người này bị bệnh à!


“Ai biết cô ta muốn làm gì? Bà làm mẹ không chăm sóc tốt cho con mình, quát tháo chúng tôi làm gì?”


Bác sĩ đi theo vào phòng nhìn thấy màn tranh cãi này cũng nổi giận. Ông nhìn sổ khám bệnh ở đầu giường rồi hạ giọng lầm bầm, “Đừng gây lộn nữa. Bà thử nhìn xem quần áo có còn ở đó không, biết đâu là tự mình đi ra ngoài tản bộ thôi, có gì hay mà làm ầm lên chứ?”


Bà Liên đang định đi ra ngoài tìm thử, nhưng vừa đi tới cửa mới chợt nhớ ra túi của mình vẫn còn trong phòng bệnh, bèn quay trở lại cạnh giường. Vừa vươn tay thì nét mặt bà ta lập tức đông cứng lại.


Bởi vì cái túi không cánh mà bay!


***


Tối hôm đó, sau khi trở lại biệt thự Vịnh Lâm Hồ, Nghiên Thời Thất lập tức đi tới nhà bên cạnh tìm Ôn Tranh nói chuyện.


Cô muốn chia sẻ những tin tức mình biết cho Ôn Tranh.


Nếu như đã xuất hiện manh mối thì bước kế tiếp cô phải làm rõ nguyên nhân khiến thân phận của cô và Ôn Tri Diên bị nhầm lẫn.


Cô mới vừa đi thì Tần Bách Duật cũng bước vào trong phòng sách.


Anh mặc áo ngủ màu xám tro nhạt, ngồi xuống trước bàn châm một điếu thuốc, híp hai mắt lại phun khói mù.


Chốc lát sau, anh lại cầm điện thoại di động trên bàn lên, gọi một cuộc điện thoại.


Nội dung rất đơn giản, anh chỉ nói có mấy chữ, “Bắt đầu ra tay với nhà họ Nghiên đi.”


Cùng lúc đó, anh gửi một chỉ thị cho mạng lưới tin tức của nhà họ Tần, bảo họ điều tra kĩ tất cả ghi chép ra đời vào năm đó ở bệnh viện thành phố Lệ Thành. Đã hơn hai mươi bốn năm, đương nhiên việc này sẽ gặp nhiều khó khăn, nhưng chỉ cần từng tồn tại thì nhất định sẽ có dấu vết.


Sau khi làm xong những thứ này, anh chậm rãi đứng dậy đối diện ô cửa sổ sát đất. Trong đôi mắt mờ tối là sự lạnh lẽo chợt lóe chợt tắt. Người phụ nữ của anh, nên được hưởng thụ muôn vàn cưng chiều, chứ không phải chê cười lạnh nhạt. Vietwriter.vn


Nhà họ Nghiên, thật là to gan.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi