NGƯỜI DẤU YÊU

Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 590 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​





SẢN NGHIỆP NHÀ HỌ ÔN ĐỀU NẰM TRONG TAY ÔN TĨNH HOẰNG
Ôn Tranh nhìn về phía Nghiên Thời Thất. Sau khi thở phào ra, cô mới từ tốn nói: “Về chứ, chắc chắn là phải về rồi. Nhưng không thể đang không mà về được, ngày mai chị sẽ liên lạc với ông ngoại, dù muốn về cũng phải về một cách bất ngờ.”


“Vâng, vậy em chờ tin tức của chị.”


Giờ phút này, Lôi Duệ Tu và Tần Bách Duật cùng nhìn nhau. Trong đôi mắt sâu thẳm của bọn họ là sự cưng chiều đối với hai cô.


Người phụ nữ của mình muốn làm cái gì, bọn họ đều theo tới cùng.


***


Nửa tiếng sau, Ôn Tranh và Lôi Duệ Tu trở về sát vách, còn Nghiên Thời Thất thì dựa vào Tần Bách Duật ngồi trên ghế xô pha trong phòng khách. Cô bụng đầy tâm sự thở dài liên tục, cả buổi sau mới yếu ớt nói: “Nếu Trang Nhân thật sự là người đứng sau giúp đỡ Ôn Tri Diên, thì rốt cuộc ý đồ của bà ta là gì?”


Nếu muốn hại chết Ôn Tranh nhất định phải có lí do hợp lí chứ!


“Hiện nay, tất cả sản nghiệp của nhà họ Ôn đều nằm trong tay Ôn Tĩnh Hoằng.” Tần Bách Duật gợi ý một câu.


Nghiên Thời Thất ngồi dậy từ trong lòng anh, sau đó xếp bằng lại, hai tay chống gò má, đầu ngón tay chọc chọc mặt mình, “Ôn Tĩnh Nho thì sao? Chẳng lẽ nhà họ Ôn không cho ông ta cái gì cả?”


“Hai phòng trưng bày nghệ thuật miễn phí.”


Nghiên Thời Thất: “…”


Vậy là anh Cả Ôn Tĩnh Hoằng nhận hết tất cả sản nghiệp của nhà họ Ôn, còn em trai Ôn Tĩnh Nho… chỉ có hai phòng trưng bày không lợi nhuận?


Có phải là quá bất công rồi không?


Cô không hiểu lắm về kết cấu nội bộ của nhà họ Ôn. Nhưng chỉ cần nhìn theo cách sắp xếp này, người ta liền cảm thấy là “được cái này sẽ mất cái kia”.


Nghiên Thời Thất bỗng nhớ lại những bất công đối xử mà Ôn Tranh phải chịu năm xưa.


Đây không phải là vừa lúc phù hợp với tác phong cổ hủ của người nhà họ Ôn hay sao?


Người nào ưu tú, người ấy sẽ nhận được tài nguyên tốt nhất.


Bọn họ chia người trong nhà thành nhiều loại, dựa theo mức độ ưu tú để phân biệt đối xử.


Thấy cô thay đổi đủ loại vẻ mặt, Tần Bách Duật cong môi kéo cô vào lòng mình lần nữa, rồi đột nhiên đổi chủ đề, nói ra lời kinh người: “Anh lấy danh nghĩa nhà họ Tần nhờ thị trưởng Tôn giúp đỡ, tra lại toàn bộ hồ sơ của tất cả các bệnh viện ở Lệ thành. Đúng là có giấy khai sinh của em. Nhưng nét chữ trên hồ sơ không khớp với nét chữ của nhân viên quản lý hồ sơ.”


Nghiên Thời Thất giật mình, trong mắt chợt lóe vẻ nôn nóng, cười như không cười nói: “Có khả năng là giả không? Hay là… có hai quản lý cùng nhau viết?”


Tần Bách Duật gật đầu, không trả lời trực tiếp, mà vuốt ve gò má của cô, dịu dàng nói: “Bệnh viện thành phố năm xưa chỉ có một nhân viên quản lý. Ngày mai sắp xếp chuyên gia giám định chữ, em muốn đi xem không?”


Nghiên Thời Thất có chút xúc động nhìn anh, gật nhẹ đầu rồi dụi vào lòng anh, “Muốn…”


Cảm ơn, anh Tư.


Cô chôn lời này vào đáy lòng, lặng lẽ nói cho mình nghe.


Tối nay, cả Nghiên Thời Thất và Ôn Tranh đều không ngủ ngon, đại khái là vì chuyện nhà họ Ôn còn chưa kết thúc, giống như một tấm lưới lớn giam hai cô ở trong đó.


Còn người đàn ông bên cạnh hai cô thì trao đổi với nhau qua điện thoại trong đêm khuya tại phòng sách.


***


Bên kia, ở nơi Đế Kinh xa xôi, ông Nghiên và bà Liên gần như là sứt đầu mẻ trán.
Vietwriter.vn
Bọn họ biết Ôn Tri Diên chạy về Đế Kinh, vốn định tới nơi dẫn cô ta về. Nhưng đứa nhỏ này lại giống như bốc hơi khỏi thế gian, ngay cả nhà họ Ôn cũng không về, kể cả những căn hộ dưới danh nghĩa của cô ta cũng bắt đầu rao bán.


Hai vợ chồng bọn họ chạy tới tất cả các căn hộ trong suốt buổi chiều. Ngoại trừ gặp người môi giới dẫn khách tới xem nhà thì Ôn Tri Diên đều bặt vô âm tính.


Mấy căn hộ kia mua cho cô ta khi thị trường vừa mới mở cửa, hiện giờ theo kinh tế phát triển, giá cả tăng lên không chỉ mười lần.


Biết cô ta muốn bán nhà, bà Liên gào khóc ầm ĩ ngay trước mặt người môi giới, ngoại trừ trở thành trò cười trong mắt người khác, thì chẳng được cái gì cả.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi