NGƯỜI DẤU YÊU

Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 626 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​





Chương 626ĐỂ CÔ TA TỰ SINH TỰ DIỆT?
Bấy giờ, gương mặt Lăng Vạn Hình tràn ngập sự căm ghét, cúi xuống hung tợn nhìn Lăng Mật. Anh ta còn chưa mở miệng thì đúng lúc đó, di động trong túi vang lên.


Anh ta rút ra, sắc mặt hơi thay đổi, “Tiểu Vũ, là điện thoại của chú Mặc, em đi xuống cùng anh trước đã. Dưới tầng vẫn đang chờ, chuyện hôm nay bắt buộc phải cho khách khứa một lời giải thích! Chú Tư, ở đây giao cho cậu.”


Mặc Lương Vũ mất hồn mất vía gật đầu, lúc rủ mắt xuống mới trông thấy nước đọng đã khô cạn trên giày của mình.


Cậu ta cười xót xa, lúc xoay người bỏ đi còn quay lại nhìn chằm chằm vào Lăng Mật đang nằm bò trên đất.


Người này đã từng là ánh trăng sáng, là chu sa của cậu, là nữ thần không thể chạm vào ở sâu thẳm trái tim, lúc này lại ủ rũ như ăn mày, mặt lệch sang một bên, môi hé mở, quần áo xộc xệch, thối nát và xấu xí giống hệt linh hồn của cô ta.


Vào khoảnh khắc quay đầu dời mắt, cậu ta nhắm mắt đè nỗi đau xuống, đi phía sau Lăng Vạn Hình, rời khỏi phòng tổng thống mà không nói một lời.


Bắt đầu từ ngày hôm nay, tin tức cậu ấm Mặc Lương Vũ của nhà họ Mặc bị người ta lừa gạt kết hôn đã lan truyền khắp đầu đường cuối ngõ.


Cũng kể từ giây phút này, Mặc Lương Vũ hoàn toàn thay đổi.


Sau cảm giác đau đớn thấu tim kia, chính là bừng tỉnh hiểu rõ.


***


Người tới lần lượt rời đi. Tâm trạng của họ phần lớn đều giống nhau, tràn ngập căm ghét và thất vọng với Lăng Mật, cũng như không ai đưa tay cứu giúp.


Từ trước tới nay, thành viên trong các gia tộc lớn chưa bao giờ là người mềm lòng nương tay.


Huống hồ, lần này Lăng Mật đã chạm đến ranh giới của tất cả mọi người, tội của cô ta chưa đáng chết nhưng vĩnh viễn không thể tha thứ.


Kể từ hôm nay, nếu không có gì bất ngờ, Lăng Mật sẽ bị tất cả thành viên trong gia tộc từ chối ngoài cửa.


Dù cô ta vẫn còn mang danh hiệu cô chiêu của nhà họ Lăng thì cũng không thay đổi được sự thật cô ta đã biến thành một con người dơ bẩn.


Thái độ của Lăng Vạn Hình rất rõ ràng, đối với anh ta mà nói, chăm chút đến bộ mặt của nhà họ Lăng quan trọng hơn Lăng Mật.


Em gái ruột thì sao, làm ra loại chuyện vô liêm sỉ như vậy, còn khiến cả gia tộc hổ thẹn, có nên trục xuất cô ta khỏi nhà họ Lăng hay không vẫn còn nằm trong cân nhắc của Lăng Vạn Hình.


***


Lúc này, Lăng Mật vẫn đang nằm bò trên đất, chiếc thảm trước mặt đã bị nước bọt của cô ta thấm ướt một mảng lớn.


Kiều Mục và Hàn Vân Đình ngậm miệng không nói, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác.


Nghiên Thời Thất quay về bên cạnh Tần Bách Duật, lúc kết thúc còn rất tự nhiên luồn tay của mình vào tay anh.


Anh nắm tay cô, cảm nhận được đầu ngón tay của cô se lạnh, bèn ủ trong lòng bàn tay mà vuốt ve, “Còn lạnh không?”


Nghiên Thời Thất bình tĩnh, khẽ lắc đầu, liếc mắt nhìn Lăng Mật, đổi đề tài nói, “Không lạnh, em hơi mệt thôi.” Vietwriter.vn


Cô không muốn nhìn thấy dáng vẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ của Lăng Mật nữa, cũng chẳng có ý định thương cảm cô ta. Rơi vào nông nỗi này đều do chính cô ta gieo gió gặt bão.


Chuyện đã phát triển thành như vậy, dù trong lòng ai nấy đều căm phẫn đi chăng nữa, cuối cùng vẫn phải chú ý đến mặt mũi của Lăng Vạn Hình.


Họ sẽ không thật sự ra tay với Lăng Mật nhưng chí ít từ nay về sau, cô ta sẽ hoàn toàn bị xa lánh và vứt bỏ.


“Vậy thì về nhà thôi.” Đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn chăm chú gương mặt đượm vẻ mệt mỏi của cô, dụi tắt điếu thuốc trên tay rồi ôm lấy bờ vai gầy, đứng dậy, sau đó liếc về phía Kiều Mục và Lăng Vạn Hình, “Đi cùng.”


Kiều Mục cau này, hất cằm về phía Lăng Mật, “Thế còn cô ta?”


Tần Bách Duật đáp lại bằng sự im lặng, nhưng thái độ lạnh lùng, hờ hững cũng đủ để trả lời câu hỏi của Kiều Mục.


Thấy vậy, Kiều Mục bĩu môi, giả lả cảm khái, “Để cô ta một mình tự sinh tự diệt ở đây, có phải không ổn lắm không?”


Dù nói như vậy nhưng anh ta lại chậm rãi đứng lên, liếc bộ dạng nhếch nhác của Lăng Mật, chẳng hề thấy đáng thương.


Hàn Vân Đình cầm lấy chai nước khoáng trên bàn. Sau khi uống một ngụm, anh cầm chai đập lên vai Kiều Mục, “Đi thôi, ổn hay không cũng chẳng liên quan đến chúng ta.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi