NGƯỜI DẤU YÊU

Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 709 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​





Chương 709CHỊ BA MANG THAI!
Nghiên Thời Thất nghe thấy vậy cũng phóng tầm mắt về phía xa xa, nhìn thấy Ôn Tĩnh Hoằng và Đoan Mộc Lam Nhã đang nói gì đó với nhau. Cô thu hồi ánh mắt, hơi mỉm cười nói, “Cũng giống như trước thôi chị, không có gì khác cả.”


“Vậy à!” Tần Bách Noãn rầu rĩ cảm khái một câu. Lãnh Dịch Trì bị lạnh nhạt ở bên cạnh đã lâu không vui nói, “Chuyện hai chị em họ có nhà Đoan Mộc lo, em bớt lo lắng đi. Bây giờ thấy thế nào? Có còn buồn nôn hay không?”


Lời Lãnh Dịch Trì nói làm Nghiên Thời Thất quá đỗi ngạc nhiên nhướng mày lên. Cô nhìn anh rể, mừng rỡ dò hỏi, “Chị Ba, chị ấy…”


“Ừ, mới ba tháng thôi!” Lãnh Dịch Trì rất kiêu ngạo gật đầu, tỏ ra vô cùng tự hào. Thậm chí lúc nói chuyện còn đặt lòng bàn tay lên bụng của Tần Bách Noãn nữa.


Gương mặt Nghiên Thời Thất sáng rực lên, cúi đầu nhìn về phía bụng Tần Bách Noãn rồi vội vàng nói, “Chị Ba, chúc mừng chị nhé!”


Lúc này, Tần Bách Noãn lại ghét bỏ đẩy tay Lãnh Dịch Trì ra, “Đừng có sờ, mỗi lần anh vừa sờ lên bụng em là em lại thấy buồn nôn!”


Lãnh Dịch Trì: “…”


Tần Bách Noãn là nói thật, chứ không phải là cố tình kiếm chuyện.


Chị cho rằng đứa bé trong bụng mình khắc Lãnh Dịch Trì. Chứ không thì tại sao mỗi lần anh vừa đụng lên bụng chị thì chị đã cảm thấy có cơn buồn nôn kéo tới.


Nghiên Thời Thất thấy tình cảm vợ chồng hai người họ đằm thắm mà đáy mắt lóe lên tia hâm mộ.


Cô không khỏi bắt đầu tưởng tượng, nếu như mình và anh Tư có em bé thì anh ấy sẽ thế nào nhỉ.


Trong phút chốc, ba người đã cười cười nói nói đi tới khu vực tự phục vụ, tìm một chỗ ngồi xuống trò chuyện với nhau.


Mà bầu không khí giữa Ôn Tranh và Lãnh Dịch Diêm ở bên ngoài lại hơi kì lạ.


Lúc này, ở khu vực hút thuốc có mấy vị khách tụm năm tụm ba lại với nhau. Trong ráng chiều tà, từng luồng khói khẽ bay lượn theo làn gió.


Lãnh Dịch Diêm và Ôn Tranh bước chậm rãi đi tới con đường nhỏ bên vườn hoa. Nhịp bước của cậu ta thong dong, dáng người cao ngất chiếu ngược lên mặt đất theo ánh chiều tà.


Cậu ta không nói chuyện, mà Ôn Tranh cũng im lặng không phá vỡ khoảnh khắc yên lặng này.


Bọn họ vẫn cứ lẳng lặng tản bộ, mãi cho đến khu vực ít người qua lại thì Lãnh Dịch Diêm mới dừng bước, xoay người, mở lòng bàn tay ra trước mặt Ôn Tranh, là một hộp thuốc lá dành cho nữ.


Ôn Tranh không khách sáo, cũng không cần giả vờ giả vịt, rút ra một điếu. Lúc cô đưa lên môi thì Lãnh Dịch Diêm đã ấn bật lửa.


Cậu ta dùng một tay chắn ngọn lửa cho cô, thấy đầu thuốc đã cháy mới lại châm cho mình một điếu.


Hai người bọn họ yên lặng đứng trước mặt nhau, mùi bạc hà thoang thoảng của thuốc lá nữ tỏa ra bốn phía rồi bị gió lạnh thổi đi xa, không để lại dấu vết nào.


Lãnh Dịch Diêm chần chừ một lúc lâu, tâm sự lắng đọng mấy lần, mãi đến khi hút được nửa điếu mới thấp giọng hỏi: “Cậu định khi nào về Đế Kinh?”


Tầm mắt của Ôn Tranh đang rơi trên lối đi nhỏ mọc đầy cỏ dại, lúc cô nghe thấy vậy thì ánh mắt chợt mờ mịt, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc khẽ khảy, “Không định về.”


Đây là lời nói thật. Hiện giờ cô không có bất kì ý định nào là quay về Đế Kinh.


Lãnh Dịch Diêm mím chặt môi mỏng, táo Adam lăn lộn một lúc, mờ mịt hỏi: “Sau này cũng không định quay về sao?”


Ôn Tranh cảm nhận được Lãnh Dịch Diêm khác thường bèn mỉm cười quay đầu lại nhìn cậu ta, “Ai có thể nói chắc chuyện sau này chứ, bây giờ sống ngày nào biết ngày đấy thôi.”
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
“Tranh Tranh…” Lãnh Dịch Diêm muốn nói gì đó nhưng lời đã đến bên khóe miệng lại bị kìm nén lại.


Đầu lưỡi lần lữa nơi kẽ răng một lúc, cuối cùng vẫn nói: “Cậu đã ở bên người đàn ông đó rồi sao?”


Người đàn ông đó là ai, trong lòng bọn họ tự hiểu rõ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi