NGƯỜI DẤU YÊU

Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 767 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​





Chương 767MẤY CẬU CÓ TIỀN, MUỐN BAO NHIÊU CŨNG ĐƯỢC!
Tần Bách Duật không đáp lại, trong đôi mắt sâu thẳm gợn sóng dập dềnh.


Thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, Nghiên Thời Thất rướn tới trước mặt anh, cọ trán vào cằm anh.


Một lát sau, cô cụp mắt che đi ánh mắt lưu luyến, thủ thỉ nói: “Thời gian trước em hoãn lại quá nhiều công việc, bắt đầu từ ngày mai phải ‘trả nợ’ rồi. Anh đừng lo lắng cho em, bên công ty chắc chắn còn rất nhiều chuyện đang chờ anh xử lí. Em lớn thế này rồi, biết chăm sóc tốt cho mình mà.”


Tần Bách Duật cúi xuống, đôi mắt sâu thẳm khóa chặt bóng hình cô, híp đôi mắt nguy hiểm lại, “Hiểu chuyện như vậy, thế mà lại chẳng tỏ ra lưu luyến chút nào.”


Ngóc tay Nghiên Thời Thất đang vuốt tóc anh khẽ khựng lại.


Cô chớp chớp mắt, trong đầu suy nghĩ thật nhanh.


Anh Tư ăn giấm gì thế này?


Dù cô có không nỡ, thì cũng không thể bắt anh gác lại hết công việc, tiếp tục ở lại Đế Kinh với cô được.


Không nỡ là thật, nhưng không muốn trở thành gánh nặng của anh cũng là thật.


Nghiên Thời Thất vẫn tiếp tục suy nghĩ phải an ủi anh như thế nào, cho nên đôi mắt chớp liên tục.


Ngẫm nghĩ cả buổi, cô mới nhón chân hôn anh một cái, “Em đương nhiên là không nỡ xa anh rồi. Nhưng người ta nói khoảng cách sẽ làm giàu tình cảm…”


Cô còn chưa nói xong, hơi thở nguy hiểm trên người anh ngược lại càng thêm nồng đậm, “Khoảng cách sẽ làm giàu tình cảm? Vậy ở bên anh là không nhiều tình cảm sao?”


Nghiên Thời Thất: “…”


Sao cô lại nghĩ ra cái cớ tệ thế này nhỉ?


“Không phải, ý của em là…” Nghiên Thời Thất rất sốt ruột, nhưng nghĩ mãi vẫn không tìm được lời giải thích hợp lý.


Cô dứt khoát không nói gì, dùng nụ hôn dán miệng anh lại.


***


Năm giờ, trước bàn cơm vẫn là mấy người cậu và hai ông bà cụ.


Đoan Mộc Ngạc như ăn không ngon, mới và vài đũa đã nuốt không trôi mà buông đũa xuống.


Ông cụ thở dài, ánh mắt dừng lại ở Nghiên Thời Thất và Ôn Tranh, có chút luyến tiếc lắc đầu, “Hai đứa nhỏ này, mới về có hai ngày đã lại đi nữa rồi, không thể ở thêm vài ngày nữa sao?”


Ôn Tranh cười cười, dỗ dành ông cụ: “Ông ngoại, vợ chồng Tiểu Thất còn có công việc ở Lệ Thành. Ông đừng buồn, đợi lần sau bọn cháu lại về thăm ông.”


Ông cụ Đoan Mộc Ngạc không nói thêm gì, chỉ gật đầu nói như chấp nhận, “Ừ, đều có công việc cần làm, ông hiểu hết mà, về thì cứ về đi thôi. Nhưng mà Tranh Tranh, lần sau là khi nào vậy? Chúng ta hẹn ngày đi, để ông còn cho người chuẩn bị trước.”


Ôn Tranh chỉ thuận miệng nói mà thôi: “…”


Bây giờ… cô cũng khó mà nói được lần sau là khi nào!


Cảnh này làm cho Dung Uẩn ngồi bên cạnh không kìm được mở miệng trêu ghẹo, “Ông này, ông đừng ép bọn nhỏ nữa, người tuổi trẻ thời nay đều coi trọng sự nghiệp. Còn về chuyện khi nào lại về, thì cứ đợi lúc nào bọn nhỏ rảnh, tất nhiên sẽ về thôi. Đúng không hai đứa?”


Câu nói này của Dung Uẩn lại giải vây cho hai cô.


Mà biểu hiện và thái độ hôm nay của bà ta cũng không còn cố ý công kích hai chị em các cô nữa.


Đoan Mộc Ngạc liếc bà ta, hừ lạnh nói, “Công việc có gì quan trọng đâu? Hai đứa này, nếu làm việc là vì kiếm tiền thì cứ nói với ông, hay là nói với mấy cậu của các cháu cũng được. Bọn nó có tiền, muốn bao nhiêu cũng được!”


Mấy người cậu muốn bao nhiêu cũng được: “…”
Nguồn : ngontinh hay.com
Cậu Lãng ngại làm trái ý ông cụ, nhìn Nghiên Thời Thất và Ôn Tranh bằng ánh mắt hiền từ thân thiết, “Đúng vậy, bất cứ lúc nào cần dùng tiền thì cứ nói với cậu. À phải rồi, Tiểu Thất, thời gian trước cậu thấy trên mạng có khá nhiều người mắng nhiếc cháu. Cháu cứ yên tâm đi, cậu Lãng sẽ giải quyết giúp cháu. Nếu còn ai dám nói lung tung nữa, thì cậu đây sẽ để cho bọn họ biết, ức hiếp con cháu gia tộc Đoan Mộc sẽ gặp phải hậu quả gì.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi